Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1898




Nhưng dưới sự bắn phá của phi thuyền, ky binh mà chúng kiêu ngạo đó lại không thể chịu nổi một đòn tấn công.

Chưa nói đến binh lính, ngựa chiến vốn chưa từng trải qua vụ nổ bom chớp sáng và lựu đạn lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, cho dù ky sĩ có cố gắng an ủi thế nào cũng vô ích.

Thiết Ngưu dẫn đội cảm tử xuyên qua đội hình kẻ thù bằng bộ giáp rắn chắc của mình, giết chết vô số kẻ thù.

Mấy ngày sau đó, được phi thuyền bảo vệ, bất kỳ quân đội Đảng Hạng nào cũng đều bị đánh bại rất nhanh.

Khí thế của đội cảm tử như chẻ tre, hành quân với tốc độ nhanh, bên Đảng Hạng không kịp tổ chức quân đội đi ngăn cản.

Bảy ngày sau, đội cảm tử đã đến đích là vương thành Đảng Hạng.

Có đánh chết thì Hoàng đế Đảng Hạng và quyền quý cả triều cũng không ngờ đội cảm tử chỉ có năm trăm người mà lại đánh đến vương thành của họ nhanh như thế.

Từ Hoàng đế đến văn võ cả triều đều bị đội cảm tử chặn ở trong vương thành.

Dù sao đội cảm tử cũng chỉ có năm trăm người, họ không sợ bất kỳ kẻ thù nào trên sa mạc đồng cỏ rộng lớn, nhưng một khi tiến vào vương thành Đảng Hạng, bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù thì không có bất kỳ ưu thế nào.

Thiết Ngưu không để đội cảm tử vào thành mà bảo Lão Ưng đưa phi thuyền vào trong vương thành.

Lão Ưng giảm tốc độ phi thuyền lại, cầm loa lên nói:

“Lý Kế Sơn, nghe đây, hoàng tộc các ngươi tham lam, nhiều lần xâm chiếm biên giới Đại Khang, năm ngoái và năm nay đã phát động liên tiếp hai cuộc chinh chiến phía Nam, xâm phạm lãnh thổ Đại Khang ta, mang đến tai họa đau thương cho người dân Đại Khang, Quốc sư Đại Khang tức là Kim Phi tiên sinh đã cho ngươi cơ hội sám hối, nhưng ngươi lại không trân trọng.

Tiên sinh nhà ta nhân từ, bây giờ lại cho các ngươi cơ hội cuối cùng, trước trưa ngày mai ra khỏi thành đầu hàng.

Nếu trưa mai các ngươi không ra, ông đây sẽ cho nổ vương thành đấy”.

Trong hoàng cung Đảng Hạng, Hoàng đế Lý Kế Sơn dẫn theo một đám đại thần trốn dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền trên bầu trời.

“Đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”

“Không phải, đây là phi thuyền Kim Phi mới chế tạo ra? Không chỉ có thể bay mà còn có thể di chuyển theo ý muốn”.

“Sao Kim Phi cứ luôn có thể làm được mấy thứ gì đâu thế?”

“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này, nên bàn xem đối phó thế nào”.

'Tể tướng mắng các đại thần đang bàn luận đó, quay đầu nhìn Hoàng đế Lý Kế Sơn: “Bệ hạ, địch đã đến bên ngoài thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Còn có thể thế nào nữa, lẽ nào ngươi bảo trãm đi đầu hàng sao?”

Lý Kế Sơn lạnh lùng nhìn Tể tướng.

“Thần không dám”, Tể tướng hoảng sợ vội cúi người nhận tội.

“Các ngươi yên tâm, trẫm đã phái người đi tìm hiểu về lựu đạn của Kim Phi rồi, một quả cũng chỉ nổ một khu vực thôi, chúng đường xa đến đây có thể đem theo được bao nhiêu cơ chứ? Cùng lắm chỉ có thể làm nổ tung hai khu vực, muốn san bằng vương thành của trẫm, đừng mơ”.

Lý Kế Sơn vừa an ủi chúng thần, vừa đang an ủi bản thân mình.

“Đúng đúng, đám người này cả đường đánh đến đây, chắc hẳn lựu đạn cũng đã sắp hết rồi”.

Tể tướng biết vừa rồi mình lỡ lời, lúc này vội nói hùa theo Hoàng đế.

Nhưng vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy một chấm đen nhỏ rơi xuống từ trên phi thuyền lúc nãy.

“Đó là đâu vậy?”

Lý Kế Sơn đã lớn tuổi, mắt cũng kém hẳn, chỉ nhìn thấy một chấm đen rơi xuống nhưng không nhìn rõ vị trí rơi.

“Bệ hạ, bên đó là Ngự hoa viên”, Thái giám bên cạnh đáp. “Vậy thì tốt”, nghe thế Lý Kế Sơn thở phào.

Bình thường Ngự hoa viên chẳng có ai, cho dù có ném trúng cũng chẳng sao.

Nhưng hắn đâu biết thứ Lão Ưng ném xuống không phải là lựu đạn mà là một loại thuốc nổ đặc biệt.

Một lúc sau, một tiếng nổ vang vọng khắp kinh thành. Sau đó một đám khói cực lớn bay lên từ Ngự hoa viên.