Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1893




Binh lính do Gada lãnh đạo đều là cựu binh đã trải qua sa trường, nhưng cựu binh cho dù có hung hãn đến đâu, khi đối mặt với tình huống phải chết chắc thì cũng biết sợ.

Cuộc chiến chỉ vừa bắt đầu được một nén nhang, binh lính phe địch không ngừng buông vũ khí xuống đầu hàng.

Đáng tiếc là Ngưu Bôn cứ như không nhìn thấy, nhân viên hộ tống vẫn tấn công không ngừng.

Kẻ địch thấy đầu hàng không được, điên cuồng triển khai phản công tới nhân viên hộ tống.

Nhưng đối mặt với vòng vây hỏa lực dày đặc xen lẫn giữa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bọn chúng có điên cuồng hơn nữa cũng không xông qua được.

Trận chiến kéo dài từ sáng đến xế chiều, mấy chục ngàn quân chinh chiến phía Đông do Gada lãnh đạo, toàn bộ đều bỏ mạng ở hẻm núi!

Không một kẻ nào may mắn trốn thoát!

Mãi cho đến lúc này, Ngưu Bôn cảm thấy cơn giận kìm nén trong lòng mới tiêu tan một ít.

"Truyền tin cho Mộ Lam cô nương, bảo cô ấy triệu tập người dân, đến chở vật tư về đi!"

Ở thành Tây Xuyên, từ sau khi Ngưu Bôn rời đi, Khánh Mộ Lam vẫn đang đợi tin tức.

Nhưng Ngưu Bôn để đề phòng Gada chạy trốn, không đuổi theo kẻ địch, mà thiết lập mai phục.

Quá trình này tốn mất mấy ngày.

Mấy ngày nay Khánh Mộ Lam ăn ngủ không yên, mỗi ngày đều phải chạy đến phòng nuôi bồ câu mấy lần.

Chờ lâu như vậy, cô ấy cuối cùng cũng chờ được đến lúc có tin tức.

Biết được Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, Khánh Mộ Lam kích động đến đỏ cả mắt.

"A Mai, mau phái người đi gọi Chu công tử!"

Sau khi chiến dịch ở dốc Đại Mãng kết thúc, Kim Phi đầu tư mở mấy nhà xưởng ở quê hương của Chu Du Đạt.

Nhưng mấy nhà xưởng này mới hoạt động chưa được bao lâu, Gada lại đánh đến.

Cũng may Mạnh Thiên Hải đã đề phòng Gada từ lâu, trước đó đã phái người thông báo cho Chu Du Đạt, bảo anh ta vào thành ẩn náu.

Nhưng Chu Du Đạt cảm thấy trong nhà xưởng có quá nhiều công nhân, vào thành thì ngay cả một chỗ ở cũng không có, rất dễ bị người trong thành kỳ thị, nên không đồng ý, mà bảo công nhân tháo dỡ thiết bị rồi dẫn công nhân trốn vào sâu trong núi để ẩn náu.

Quyết định này của Chu Du Đạt đã giúp hầu hết công nhân tránh khỏi thảm họa.

Binh lính Gada lãnh đạo chủ yếu là ky binh, không giỏi hoạt động ở núi rừng, vẫn chưa từng vào núi.

Mãi đến khi Ngưu Bôn dẫn nhân viên hộ tống giành lại quyền kiểm soát thành Tây Xuyên, Chu Du Đạt mới dẫn các công nhân ra khỏi núi.

Thành Tây Xuyên bị Gada cướp bóc, người dân chịu thương vong nặng nề, vẫn phải tiến hành tái thiết sau thảm họa, không đủ nhân lực, Khánh Mộ Lam muốn nhờ Chu Du Đạt dẫn người đi chở vật tư về.

Chu Du Đạt biết được Khánh Mộ Lam tìm mình, vội vàng tạm ngưng công việc lại để đến.

Giúp vận chuyển một ít vật tư, không phải chuyện lớn gì, Khánh Mộ Lam cho rằng Chu Du Đạt nhất định sẽ đồng ý, kết quả là sau khi cô ấy nói xong lại thấy Chu Du Đạt lắc đầu.

"Chu công tử, kẻ địch đã bị Ngưu Bôn tiêu diệt hết rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Khánh Mộ Lam nghĩ là Chu Du Đạt sợ, vội vàng giải thích. "Mộ Lam cô nương, ta không phải là sợ nguy hiểm, mà là cảm thấy nên tổ chức cho người dân may mắn còn sống sót

trong thành làm chuyện này."

"Nhưng bọn họ vừa mới trải qua cảnh tan cửa nát nhà, lúc này lại bảo bọn họ đi làm việc, e là không thích hợp lắm?"

"Không, ta cảm thấy vô cùng thích hợp!" Chu Du Đạt nói: "Mộ Lam cô nương, ta từng trải qua nỗi đau này nên có thể hiểu được sự đau khổ của người dân trong thành.

Bây giờ sự an ủi tốt nhất đối với bọn họ, chính là máu tươi của kẻ địch!