Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1890




Đôi mắt Tấn vương trợn to kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng khó tin: "Cửu công chúa là nữ mài"

"Nữ thì sao?"

"Phụ nữ thì sao có thể kế thừa ngai vàng? Từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ này!"

“Vậy thì Vũ Dương sẽ mở ra tiền lệ này!" "Ngài điên rồi, hai người đều điên rồi!"

Tấn vương chỉ vào Kim Phi và Cửu công chúa: “Hai người làm vậy là trái với trời đất, sẽ bị báo ứng!”

Kim Phi suýt muốn hét lên: “Số phận của ta là do ta quyết định, không phải do trời định”, nhưng cuối cùng y vẫn kìm lại được: "Trời không thể cho người dân công bằng, ta làm trái ý trời thì thế nào? Gặp báo ứng ư? Ai không phục thì tới thử đi, ta chời”

"Vũ Dương, cháu thật sự muốn làm vậy sao?"

Tấn vương thấy không thể thuyết phục được Kim Phi, bèn quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Vốn dĩ Cửu công chúa đang hơi bài xích cái danh Hoàng đế, nhưng khi nghe thấy Tấn vương liên tục chất vấn mình, thì lòng kiêu ngạo của Cửu công chúa lại dấy lên.

Cô ấy ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Sao nào, bổn cung không làm được sao?”

“Được, cháu giỏi lắm!” Tấn vương cười khẩy, vung ống tay áo, xoay người rời đi.

Thiết Chùy đã đứng gác ở cửa, gần như đã nghe được hết cuộc trò chuyện của ba người họ.

Hàm của Thiết Chùy như muốn rớt ra, khi nghe tin Kim Phi muốn nâng đỡ Cửu công chúa lên làm Hoàng đế.

Nhưng khi nhìn thấy Tấn vương đi ra, Thiết Chùy lập tức thu lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, quay về phía sân làm một động tác.

Lính canh trong sân lập tức lao ra và chĩa nỏ vào Tấn vương.

Các hộ vệ do Tấn vương cử đến lập tức vây quanh ông ta, như đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Bắc Thiên Tâm, Thấm Nhi, Châu Nhi vốn luôn im lặng trong góc, đều đồng thời nhảy ra đứng trước mặt Kim Phi và Cửu công chúa để phòng ngừa tử sĩ của Tấn vương dùng ám khí làm họ bị thương.

Tấn vương không hề hoảng sợ mà quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Sao nào, định lấy nhiều ức hiếp ít, muốn diệt khẩu sao?”

Sở dĩ Tấn vương tới đây không chỉ vì ông ta lớn gan, mà ông ta còn đang cược xem Kim Phi có làm ra chuyện giết người diệt khẩu hay không.

Thực tế, Tấn vương đã cược thắng.

Kim Phi quay về phía cửa hô: "Thiết Chùy, để cho bọn họ đi"

"Tiên sinh, bây giờ cho ông ta đi là thả hổ về rừng!" Thiết Chùy nói.

"Ngươi cho rằng tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không bắt được một con hổ sao?"

Kim Phi nói: "Thả ông ta đi đi, đừng để người ta nói chúng ta lấy nhiều ức hiếp ít!"

Lúc này Thiết Chùy mới ra hiệu cho nhân viên hộ tống tránh ra.

"Kim Phi, trãẫm ở Tây Bắc chờ ngài!"

Tấn vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Kim Phi rồi sải bước rời đỉ.

“Ha ha!”

Kim Phi không khỏi bật cười.

Cửu công chúa cũng thở dài theo.

Tấn vương vừa mới tự xưng là bổn vương, bây giờ lại tự xưng là “Trâm”, thái độ của ông ta hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Điều này cũng có nghĩa là Kim Phi và Tấn vương đã hoàn †oàn cạch mặt nhau, không còn khả năng hòa giải nào cả.

Đây chính là cục diện mà Cửu công chúa không muốn thấy nhất.

"Phu quân, sau khi Tấn vương trở về, e là chuyện ta muốn xưng đế không thể giấu được rồi!"

Cửu công chúa lo lắng nhìn Kim Phi.

“Ta cũng đâu có ý định giấu giếm.”

Kim Phi nói: “Ai không phục cứ đến Kim Xuyên, chúng ta đón hết!”

Có lễ bị sự tự tin của Kim Phi lây nhiễm, lòng Cửu công chúa cũng chợt trở nên kiên quyết, quay người lại ôm Kim Phi, sà vào lòng y.

Thiết Chùy đứng trong sân thấy thế, lại nhìn Kim Phi rồi nở cười tục tĩu, chuẩn bị đóng cửa lại giúp y.

Nhưng chưa kịp tới cửa thì đã bị Bắc Thiên Tâm đá ra ngoài.

Lúc này anh ta mới nhớ ra Bắc Thiên Tâm vẫn còn ở trong phòng.

"Được rồi, đừng lo lắng nữa, có ta ở đây, nàng chỉ cần nghĩ cách trị vì người dân thế nào là được."

Kim Phi võ bả vai Cửu công chúa, định đi qua xưởng chế luyện.

Y vừa mới bước ra khỏi cửa xưởng đã thấy Tiểu Ngọc vội vã đi tới.

"Tiên sinh, đàm phán với Tấn vương thất bại sao?" Tiểu Ngọc hỏi.

Không phải cô ấy hóng chuyện, nhưng địa vị của Tấn vương rất quan trọng, đàm phán được với ông ta thì có ý nghĩa rất lớn.

Tiểu Ngọc làm lãnh đạo cấp cao ở làng Tây Hà, nhìn thấy Tấn vương mới vào làng không bao lâu đã thở phì phò rời đi, không quan tâm mới là lạ.