Kim Phi chẳng buồn quan tâm Hoàng đế tiếp theo mang họ gì, nhưng Cửu công chúa lại để ý.
Trong lòng Cửu công chúa, giang sơn là tổ tiên của cô ấy gây dựng nên, nếu Kim Phi để các phiên vương khác như Tấn vương làm Hoàng đế, hoặc bản thân Kim Phi lên làm Hoàng đế, sau đó truyền ngôi vị này cho con trai mình thì Cửu công chúa vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng Kim Phi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho một người xa lạ không quen biết thì đây là điều Cửu công chúa không thể nào chấp nhận được.
“Phu quân, vì sao chàng lại ép ta?”
Cửu công chúa sắp bật khóc: “Từ xưa đến nay đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nếu ta tuyên bố đăng cơ, chàng biết khắp thiên hạ sẽ có bao nhiêu người phản đối hay không? Đến lúc đó ta sẽ bị người người chỉ trỏ, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị quan chép sử chửi rủa!”
Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi không khỏi âm thầm thở dài.
Đừng thấy cô ấy trông thông minh điềm tĩnh, được tiếp nhận giáo dục hàng đầu từ nhỏ, kiến thức rộng rãi mà lầm, về bản chất cô ấy vẫn giống với Quan Hạ Nhị, đều lớn lên ở thời đại phong kiến, tư tưởng phong kiến đã hẳn sâu trong xương cốt.
“Vũ Dương, hãy tin ta, sẽ không như vậy đâu!”
Kim Phi đỡ lấy tay Cửu công chúa, nói với giọng kiên định: “Người dân Hoa Hạ chúng ta sống rất nhớ ơn, chỉ cần nàng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ nàng, những kẻ mắng chửi nàng đều là đám lòng dạ khó lường, ta sẽ giết chết bọn chúng thay nàng!
Về phần quan chép sử, nàng để ý đến bọn họ làm gì? Đôi mắt của nhân dân luôn rất tinh tường, chỉ cần nàng chăm lo việc nước làm một Hoàng đế tốt, cho người dân được sống ngày lành tháng tốt thì bọn họ cớ gì mà mắng nàng? Lời chửi rủa của họ chỉ là biểu hiện của sự vô năng, không có bất cứ ý nghĩa gì hết!”
Cửu công chúa sững sờ tại chỗ, lộ vẻ mặt suy tư.
“Vũ Dương, mọi việc đều phải có mở đầu, trước tiêu cục Trấn Viễn, nàng đã từng thấy đội quân nào có nhiều binh lính nữ như vậy chưa? Lúc ấy cũng có rất nhiều người mắng ta, nhưng rồi kết quả thế nào? Sức chiến đấu của binh lính nữ có kém hơn so với binh lính nam không? Bây giờ còn có người dám nói binh lính nữ không ra gì nữa không?”
Kim Phi nhận thấy sắc mặt Cửu công chúa đã thả lỏng đi nhiều, bèn vội chớp thời cơ cổ vũ: “Cứ mạnh dạn làm đi, nàng sẽ là vị nữ hoàng đầu tiên từ trước tới nay, nhưng tuyệt không sẽ không phải là người cuối cùng!”
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật!”
Kim Phi nói: “Ta đã nói rồi, nữ giới có thể gánh vác nửa bầu trời, chờ đến khi Đại Khang được yên ổn thì ta sẽ mở rộng mô hình làng Tây Hà ra khắp thiên hạ, đến lúc đó không phân biệt là trai là gái, ai cũng được đi học, được đi công làm, chỉ cần có năng lực, có thể cạnh tranh tất cả mọi cương vị!”
Cửu công chúa nghe cảnh tượng mà Kim Phi miều tả, không khỏi lộ vẻ mặt khát khao.
Hiện nay, phụ nữ chiếm tỷ lệ lớn trong số lãnh đạo các nhà xưởng khác nhau ở làng Tây Hà.
Mặc dù phụ nữ kém hơn nam giới một chút trong việc rèn sắt, vận chuyển và cận chiến nhưng họ cũng có những lợi thế.
Rất nhiều công việc đòi hỏi sự tinh tế, phụ nữ làm còn tốt hơn nam giới.
“Vũ Dương, đừng do dự, nghe lời đương gia chỉ có đúng chứ không sai, chàng bảo muội làm thì cứ làm đi!”
Quan Hạ Nhi thấy Cửu công chúa vẫn còn hơi lưỡng lự thì cũng khuyên bảo.
Ánh mắt Đường Tiểu Bắc lóe lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ngay cả Bắc Thiên Tâm hoàn toàn không có tí hứng thú nào với chính trị, sau thoáng khiếp sợ lúc đầu thì giờ này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bưng trà ngồi một bên hóng chuyện.
Đường Đông Đồng, Tả Phi Phi lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cũng không nói gì.
“Hay là để ta thử xem sao...
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi cũng nói như vậy, chậm rãi gật đầu.
“Vậy được rồi, chốc nữa ta bảo Ngụy tiên sinh chọn một ngày để loan tin này ra.”
Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, lấy mất chén trà của Bắc Thiên Tâm.