Lời vừa dứt, phụ tá của Tiểu Ngọc đã vui mừng chạy tới.
“Phu nhân, bắt được Phùng Thánh rồi!”
“Bắt được ở đâu?” Tiểu Ngọc vội vàng hỏi.
“Ở mương Dã Lang, bọn họ muốn cải trang thành dân ty nạn chạy trốn, lúc qua mương Dã Lang bị người dân trong núi nhận rat”
“Chắc chắn chứ? Đừng bắt nhầm!”
“Không sai được, trong số người dân ẩn náu ở mương Dã Lang có người từng làm thổ phỉ, thường xuyên nhìn thấy Phùng
Thánh, chính là hắn đã phát hiện, sau đó báo tin cho chúng ta. “Ha ha, điện hạ thật là lợi hại!”
Tiểu Ngọc bội phục giơ ngón cái với Cửu công chúa.
Thấy mấy người Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông vẫn chưa hiểu chuyện gì, Tiểu Ngọc giải thích: “Trước khi giao nhiệm vụ cho ta, điện hạ đã bảo ta trông chừng mương Dã Lang cẩn thận, bây giờ thật sự đã bắt được Phùng Thánh ở mương Dã Lang!”
“Vũ Dương, sao muội biết Phùng Thánh sẽ đi qua mương Dã Lang?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta chỉ đoán thôi.” Cửu công chúa cười nói: “Phùng Thánh bại trận, tất nhiên không dám đi đường lớn, chỉ có thể chạy trốn từ trong núi, mà trong núi chỉ có mấy con đường mòn mà thôi, gần đây có rất nhiều người dân ty nạn trốn ở trong núi, treo giải thưởng nhờ bọn họ hỗ trợ một chút không phải là được rồi sao?”
“Người dân làm sao biết được Phùng Thánh?”
Quan Hạ Nhi hỏi tới đây, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Vũ Dương, trước đây muội thả thổ phỉ, chẳng lẽ là đợi tới ngày này sao?”
Trước đây, Cửu công chúa hạ lệnh phóng thích những thổ phỉ bị giam ở Hắc Thủy Câu, cô còn cảm thấy không đành lòng, cảm thấy dựa vào thổ phỉ để săn giết quân địch không đáng tin cho lắm.
Nhưng Cửu công chúa kiên quyết muốn thả, tình huống lúc đó khẩn cấp, Quan Hạ Nhi không muốn xảy ra xung đột với Cửu công chúa nên cũng không phản đối.
Vừa rồi nghe phụ tá của Tiểu Ngọc nói là do thổ phỉ được thả đã phát hiện Phùng Thánh, Quan Hạ Nhi đã đột nhiên hiểu ra.
E là trước đây Cửu công chúa muốn thả thổ phỉ là định chờ tới ngày này.
Bây giờ Trung Nguyên chiến hỏa liên miên, Kim Xuyên khắp nơi đều là dân ty nạn, cộng thêm Phùng tiên sinh đánh tới, rất nhiều người dân đã chạy vào núi ty nạn.
Thời đại phong kiến, phạm vi xã giao của dân chúng vô cùng hạn hẹp, người làng mình thì biết gốc biết rễ, nhưng còn mấy làng cách xa mấy dặm có thể còn không quen biết.
Bây giờ, đỉnh núi nào cũng đều đầy ắp người, rất nhiều người dân cũng chỉ biết tới người làng mình, không quen biết những người của làng khác, điều này tạo sơ hở cho Phùng tiên sinh lợi dụng.
Ông ta định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.
Thời đại này chưa có hình ảnh, Phùng tiên sinh chạy trốn nhất định phải cải trang, người nào chưa từng thấy ông ta, chỉ dựa vào hình vẽ thì rất khó để nhận ra.
Trước kia, Phùng tiên sinh đã từng làm tay sai đen cho thân sĩ, âm thầm giúp thân sĩ khống chế thổ phỉ, vì vậy dân chúng không quen biết ông ta, nhưng rất nhiều thổ phỉ đã từng gặp ông ta.
Cửu công chúa thả những tên thổ phỉ đó ra ngoài để truy bắt Phùng tiên sinh còn hữu dụng hơn so với việc dựa vào đội Chung Minh!
Suy nghĩ được những điều này, Quan Hạ Nhi nhìn Cửu công chúa, ánh mắt tràn đầy khen ngợi: “Vũ Dương, vẫn là
muội suy nghĩ thấu đáo!”
“Ta chỉ suy nghĩ thử một chút thôi, không ngờ thật sự bắt được ông tai”
Cửu công chúa cười lắc đầu.
Mấy người đang nói chuyện thì một nữ nhân viên hộ tống chạy tới.
Vừa chạy còn vừa kêu: “Phu nhân, tiên sinh trở về rồi! Tiên sinh trở về rồi!"
“Đương gia trở về rồi sao?” Ánh mắt Quan Hạ Nhi sáng lên: “Ở đâu?”
“Sắp tới núi Khôi Dương rồi.”
Quan Hạ Nhi nghe xong, xoay người tháo ngựa chiến buộc ở bên cạnh, leo lên ngựa chạy về phía cổng làng.
“Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Cửu công chúa cũng xoay người cưỡi ngựa chiến của mình.
Chẳng mấy chốc, một đoàn ngựa chiến đã chạy như bay ra khỏi làng.
Chạy tới dưới núi Khôi Dương, từ đẳng xa, có thể thấy một đám nhân viên hộ tống đang đứng ở bãi đất trống dưới chân núi.
Kim Phi mặc áo giáp màu đen, đứng lẫn trong đám người nói gì đó với Đường Phi và Lão Ưng.