Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1860




Khi đó, Cửu công chúa nghĩ đến chuyện tường thành Tây Xuyên bị chọc thủng cũng rơi nước mắt.

Bởi vì cô ấy cũng nghĩ đến hậu quả của việc thành bị công phá.

“Đừng buồn, tướng công sẽ báo thù cho Tây Xuyên!”

Đường Tiểu Bắc lau khóe mắt, kéo Khánh Mộ Lam vào trong lồng ngực.

Nếu là trước đây, Khánh Mộ Lam chắc chăn sẽ đẩy Đường Tiểu Bắc ra, nhưng lần này cô ấy đã không làm thế.

Trong khoảng thời gian này ngoài việc trốn tránh sự truy đuổi có thể ập đến bất cứ lúc nào, cô ấy còn gặp ác mộng ngày qua ngày, chân còn trúng mũi tên... Khánh Mộ Lam thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã bị quét sạch.

“Mọi người có biết mấy người Lão Chu thế nào rồi không?” Kim Phi hỏi.

Sau trận chiến dốc Đại Mãng, Kim Phi đầu tư rất nhiều sản nghiệp ở Tây Xuyên, cũng thuê rất nhiều công nhân.

Những sản nghiệp này phần lớn ở ngoài thành, Kim Phi không còn hy vọng nào đối với các nhà xưởng, y chỉ hy vọng rằng Chu Du Đạt và các công nhân có thể chạy thoát.

“Không biết,"

A Mai lắc đầu: “Sau khi ta và tiểu thư ra khỏi thành, thì chạy trốn liên tục, không gặp mấy người Lão Chu.”

“Vậy các ngươi biết trong làng hiện tại thế nào rồi không?”

“Không biết” A Mai tiếp tục lắc đầu, nhưng vẫn nói thêm: “Các huynh đệ nhân viên hộ tống trên núi chắc là biết, nhưng bọn họ không nói với chúng ta.”

“Truyền tin bảo các huynh đệ trên núi đi xuống.” Kim Phi quay đầu nhìn về phía một cận vệ.

Dựa theo quy định của tiêu cục, nhân viên hộ tống không thể tự tiện rời khỏi vị trí của mình.

Cho nên cho dù nhân viên hộ tống trên núi rất muốn đi xuống gặp Kim Phi, nhưng nếu không nhận được mệnh lệnh thì đều phải nhẫn nhịn không xuống dưới.

Trên boong thuyền, một nhân viên hộ tống cầm lấy cờ lớn, phất cờ truyền đạt tín hiệu.

Sau khi nhận được lệnh, nhân viên hộ tống trên núi lập tức lao xuống núi, lên thuyền chờ sẵn trên bờ.

Sau khi lên thuyền, nhân viên hộ tống nhìn thấy Kim Phi, kích động đến nói không nên lời: “Tiên sinh... Ngài cuối cùng đã trở lại rồi... cuối cùng cũng đợi được ngài...”

“Mọi người vất vả rồi!" Kim Phi vỗ vai nhân viên hộ tống, hỏi: “Có tin tức gì từ trong làng không?”

“Có, nhưng là tin từ ba ngày trước.”

Nhân viên hộ tống nói rồi lấy ra một ống trúc trong lòng ngực đưa cho Kim Phi, giải thích: “Bọn ta mang theo bồ câu đưa tin, có thể gửi tin vào trong làng, nhưng không nhận được bồ câu đưa tin từ trong làng, cho nên cứ mỗi năm ngày, các huynh đệ thành An Tây sẽ đến đưa tin một lần, đây là tin đưa tới từ ba ngày trước.”

Từ khi rời khỏi Đông Hải, đây là lần đầu tiên Kim Phi nhận được tin tức từ trong làng, vội vàng nhận lấy ống trúc.

Trong ống trúc có ba tờ giấy, chữ trên mỗi tờ giấy rất nhỏ, ghi chép dày đặc hành động của địch.

Biết trong làng không còn khinh khí cầu, lựu đạn còn lại không nhiều, tất cả pháo đài đều đã bị kẻ địch phá hủy, lúc này Kim Phi nóng lòng chỉ muốn bay thẳng về làng.

Đường Tiểu Bắc áp sát vào Kim Phi, đọc nội dung trên tờ giấy rồi đề nghị: “Tướng công, hay là bảo Thiết Chùy kéo mấy cái khinh khí cầu về trước?”

“Không được, thuyền cứu sinh quá nhỏ, không chở được nhiều than đá, không chạy đến nơi được đâu.” Kim Phi lắc đầu.

“Vậy tiên sinh và mọi người đi ngay đi, ta đưa vị huynh đệ này lên bờ xong thì sẽ đuổi theo các ngươi!” Thiết Chùy nói.

Nơi này có một trạm gác, có thể theo dõi tàu thuyền ra vào trên sông, Kim Phi cũng không có ý định loại bỏ nó.

Y gật đầu đồng ý với đề nghị của Thiết Chùy.

Biết Kim Phi đang sốt ruột, Bắc Thiên Tâm tự mình chạy tới phòng nồi hơi, bảo nhân viên hộ tống khởi động nồi hơi.

“Mộ Lam, A Mai, đi, ta dẫn hai người đi xem máy hơi nước mà tướng công mới làm, lợi hại lắm nhé!”

Đường Tiểu Bắc thấy Khánh Mộ Lam không mấy hứng thú nên ra hiệu cho A Mai cõng cô ấy lên đi theo vào khoang thuyền.

Kim Phi khoanh tay đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía thành Tây Xuyên, chau mày.

Một lát sau, một làn khói trắng bay lên, thuyền lớn bắt đầu chậm rãi khởi động.

Sau khi chiếc thuyền lớn rời đi, ở sườn đồi đối diện, hai người đàn ông đang núp trong bụi cây chậm rãi đứng dậy.