Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1834




Quan Nhị Lượng lạnh giọng hét lên.

Nhưng không ai trả lời anh ta, cái cây nhỏ cũng ngừng lắc lư.

“Nhị ca, có thể là thỏ thôi.”

Một nhân viên hộ tống nói: “Giúp ta một tay, lấy cây đuốc lại đây.”

“Vừa rồi cái cây nhỏ kia rung lắc rất mạnh, ta hét lên rồi thì nó lại ngừng chuyển động, chắc chắn là có người cầm chứ thỏ làm sao cầm cây được!"

Mặt Quan Nhị Lượng nghiêm túc tháo nỏ ra, nhắm ngay con thỏ trong lùm cây: "Mau ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”

Vừa dứt lời, con thỏ trong lùm cây đã biến thành một nhóm đàn ông lực lưỡng bất ngờ lao ra ngoài, mỗi một người đều đang cầm đao vẻ mặt lại hung tợn!

"Không xong, có mai phục!"

Mặt Quan Nhị Lượng biến sắc.

Lúc đầu anh ta nghĩ răng người trốn trong lùm cây là thợ săn hoặc râu ria gì đó, ai ngờ được đó lại là kẻ địch.

Quan Nhị Lượng lập tức nhận ra bọn họ đã bị mai phục!

Cửu Công chúa biết núi Nhị Lang là nơi phục kích tốt nhất, Phùng tiên sinh cũng biết điều đó.

Thế nên, trước đây hai ngày ông ta đã sắp xếp người của mình trốn trong rừng cây dưới chân núi Nhị Lương.

"Toàn Tử, Nhị Hắc, hai người nhanh chóng cho khinh khí cầu bay lên đi, những người khác theo ta chặn kẻ địch!"

Quan Nhị Lương gầm lên bóp cò súng.

Ngoài Toàn Tử và Nhị Hắc, những nhân viên hộ tống khác cũng ráo riết lấy vũ khí ra, chuẩn bị liều một trận sinh tử.

Nhưng đúng lúc này, một loạt mũi tên đột nhiên bay ra khỏi bụi cỏ bên phải, nhäm thẳng tới đội hộ tống.

Bọn Quan Nhị Lương là người của đội bay, để giảm bớt sức nặng cho khinh khí cầu, nên họ cũng chưa mặc áo giáp, lại đánh trở tay không kịp, liên tục bị trúng tên.

Đối phương xuống tay rất tàn nhẫn, đều nhắm vào điểm yếu, sáu trong số tám nhân viên hộ tống đã chết ngay tại chỗ, một người khác bị bắn vào cổ, có thể không trúng vào động mạch chủ hay cột sống, nên không chết tại chỗ, nhưng người lại ngã xuống đất, toàn thân co giật, e là cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.

Quan Nhị Lương bị bắn vào ngực trái nhưng không trúng †im, và cũng là nhân viên hộ tống duy nhất còn đứng vững được.

Anh ta cắm hắc đao của mình xuống đất, căm phẫn nhìn kẻ địch đang đến gần.

Đáng tiếc, vết thương của anh ta quá nặng, mí mắt càng ngày càng nặng, tầm nhìn cũng dần mờ đi, sự mệt mỏi cứ như thủy triều ập đến.

Đang lúc anh ta chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lại nghe có người kêu lên: "Tiên sinh dặn, dùng bọn chúng đi đốt bếp lò, các ngươi cẩn thận một chút kẻo giãm hư!"

Quan Nhị Lượng vốn là nỏ mạnh đã hết đà, nghe thấy lời này, đột nhiên mở mắt ra như là hồi quang phản chiếu vô thức nắm chặt cán hắc đao.

Nhưng bây giờ anh ta quá yếu ớt, đừng nói là chiến đấu với quân tinh nhuệ của kẻ địch, e là một đứa trẻ cũng có thể đẩy anh ta ngã.

Nghĩ đến đây, Quan Nhị Lượng loạng choạng ngã xuống đất, quay lưng về phía kẻ địch.

Kẻ địch đang định tiến tới kết bổ một đao thì đột nhiên nhìn thấy một làn khói trắng toát ra từ bụng Quan Nhị Lương, sau đó có một vật tròn đen ở trong tay anh ta lăn ra đập thẳng vào bình dầu bên cạnh mới dừng lại.

"Đây là sấm sét trong tay tiêu cục Trấn Viễn, mau đá nó bill

Một tiếng hét chói tai vang lên.

Vừa dứt lời, quả lựu đạn đã phát nổ.

Để nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch, lần này bọn Quan Nhị Lương đã mang theo rất nhiều dầu lửa và nửa rương lựu đạn.

Vụ nổ làm bình dầu lửa bốc cháy, khiến dầu lửa lan khắp nơi, sau đó dầu lửa cháy lại khiến rương lựu đạn nổ tung.

Khinh khí cầu, lò phun lửa và nỏ hạng nặng vẫn còn trong rương... Tất cả đều bị nổ tung tan nát rồi rơi vào trong đám lửa đang cháy rực.

Gần như xung quanh kẻ địch đều đã bị dầu lửa bao vây, khiến chúng lăn lộn hú hét thảm thiết trên mặt đất.

Cho đến lúc này, Quan Nhị Lượng đứng trong đám lửa nhìn thoáng qua làng Tây Hà lần cuối rồi mới nhắm hai mắt lại.

Bộ phận chính của lò lửa được làm bằng bùn, đã bị nổ tan tành, tuy khinh khí cầu được làm băng vải chống cháy nhưng

cũng không thể ngăn được ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.