Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1828




“Vẫn chưa”

Tiểu Ngọc đáp: “Bất kể gió thổi thế nào, bọn chúng đều có khinh khí cầu bay đến, chứng tỏ rằng bọn chúng không chỉ có một hang ổ, ta đã huy động tất cả những người có thể huy động được đi tìm rồi, trong vòng ba ngày chắc chắn có thể tìm ra được bọn chúng!”

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều không đặt thời hạn cho cô ấy, đây là thời hạn mà Tiểu Ngọc tự đặt ra cho mình.

Nếu trong vòng ba ngày Tiểu Ngọc không tìm ra được hang ổ của đối phương, cô ấy sẽ không thể vượt qua được rào cản ở trong lòng.

Quan Hạ Nhi hơi thất vọng, gật đầu hỏi: “Vậy cô tới tìm ta có chuyện gì?”

“Đã có kết quả thẩm vấn của những tù binh bị bắt vào đêm hôm qua, theo như những gì bọn chúng khai báo, Kim Xuyên tổng cộng có sáu địa chủ và phú thương đã che đậy cho bọn chúng thâm nhập vào, trong đó bao gồm cả ông chủ của hiệu buôn Liêu Ký - Liễu Chí Lâm, người vẫn luôn cung cấp sợi đay cho chúng ta.”

Tiểu Ngọc hỏi: “Ta tới tìm phu nhân, là muốn xác nhận xem nên xử lí như thế nào.”

“Tin tức này có chính xác không?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Buổi sáng ta đã cho người đi điều tra rồi, rất đáng tin!” Tiểu Ngọc gật đầu.

Các vương ở Trung Nguyên giao chiến, thiên hạ bốn bề hỗn loạn, mà Xuyên Thục vì có tiêu cục Trấn Viễn và nhà họ Khánh trấn giữ nên đã trở thành nơi bình yên hiếm có của Đại Khang.

Thực ra Xuyên Thục cũng có một Phiên Vương là huynh đệ của Trần Cát, nhưng vị vương gia này không có dã tâm, vẫn luôn ở trong thái ấp, thành thật làm một vương gia nhàn hạ, không có sức ảnh hưởng gì.

Xuyên Thục có nhà họ Khánh là quý tộc lâu đời có bối cảnh vững chắc, còn có tiêu cục Trấn Viễn mới nổi dậy. Sau khi Trần Cát chết, vị vương gia này cũng không dám nhảy ra, mà càng trở lên khiêm tốn hơn, thu mình vào trong thái ấp của mình, gần như trở thành người vô hình.

Vô số người dân để trốn tránh khỏi giao tranh đã đổ xô vào Xuyên Thục.

Người mà Phùng Thánh bố trí đã cải trang thành nạn dân, trà trộn vào Kim Xuyên.

Cho dù đội Chung Minh có lợi hại hơn nữa, cũng rất khó phân biệt được lai lịch của tất cả mọi người trong thời gian ngắn.

Tiểu Ngọc biết, nhất định vẫn còn có gian tế khác trốn trong nạn dân, nhưng để tìm được những kẻ này thì cần phải có thời gian, bây giờ cô ấy chỉ có thể giải quyết những cái tên mà tù binh khai ra trước đã.

Mặc dù Cửu công chúa đã nhờ lão trưởng làng chuyển lời cho cô ấy, nhưng trong lòng Tiểu Ngọc, Quan Hạ Nhi mới là người đứng đầu làng Tây Hà, hơn nữa chuyện này liên quan tới sống chết của mấy gia đình, vì vậy trước khi truyền lệnh đi, cô ấy đã cố ý tới xin chỉ thị.

Trên khuôn mặt Quan Hạ Nhi xuất hiện sự đấu tranh trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: “Làm theo những gì Vũ Dương nói, chém đầu cả nhà, treo trước cổng thành!”

“Rõ!”

Tiểu Ngọc nhìn thật sâu Quan Hạ Nhị, trong lòng âm thầm thở dài.

Cô ấy là người nhìn Quan Hạ Nhi gả cho Kim Phi, một người lúc đầu lương thiện dịu dàng như vậy, giết gà rừng còn quay đầu không dám nhìn, có một lần cắt phải đầu ngón tay, bị mấy người thím Ba cười nhạo rất lâu.

Một phu nhân yếu đuối như vậy, bây giờ lại bị ép phải giết hết người trong một nhà.

Tiểu Ngọc cũng không biết nên vui mừng vì sự trưởng thành của Quan Hạ Nhị, hay nên đau lòng cho cô nữa.

Nhưng Tiểu Ngọc biết, cho dù vui mừng hay đau lòng thì quyết định của Quan Hạ Nhi là chính xác.

Sau nửa giờ, vài đội nhân viên hộ tống cưỡi ngựa lao ra khỏi làng, chạy về các nơi ở Kim Xuyên.

Mặc dù hành động của Tiểu Ngọc đã đủ nhanh, nhưng có ba nhà khi ra tay biết rằng sự việc có thể bị bại lộ, nên đã bỏ chạy trước.

Trong đó bao gồm cả Đại đương gia của hiệu buôn Liễu Ký.

Tiểu Ngọc ra lệnh cho đội Chung Minh phát lệnh truy nã toàn huyện, sau đó treo thi thể của ba nhà địa chủ bắt được ra ngoài cổng thành.

Đồng thời, tuyên truyền khắp Kim Xuyên rằng những người còn chứa chấp kẻ phản bội chỉ cần chủ động khai báo thì có thể xem như không có chuyện gì, nhưng nếu bị đội Chung Minh điều tra ra, thì sẽ quy thành tội thông đồng địch phản quốc, chém đầu cả nhài