Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1818




Lý do sở dĩ y dừng thuyền để gặp Trịnh Trì Viễn chính là để gây sốc cho một kẻ xảo quyệt như Trịnh Trì Viễn, để tránh anh †a sẽ gây rắc rối ở Đông Hải.

Bây giờ có vẻ như Trịnh Trì Viễn đã đi đúng hướng và mục tiêu của y cũng đã đạt được.

"Cám ơn đại nhân! Vậy ta không trì hoãn ngài nữa! Hạ quan cáo luil"

Trịnh Trì Viễn vui vẻ chắp tay lại, leo từ dây thang xuống trở về thuyền nhỏ.

Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho thuyền hơi nước khởi động lại.

Trịnh Trì Viễn nhìn con thuyền chậm rãi rời đi, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn.

Vừa rồi anh ta nghe thấy sát khí nồng nặc trong lời nói của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn dường như nhìn thấy một cơn bão máu sắp trào dâng ở Đại Khang!

Tốc độ của thuyền hơi nước càng lúc càng nhanh, không có cách nào phái một chiếc thuyền nhỏ đi trước dò đường được nữa, vì lý do an toàn, sau khi thuyền hơi nước vào địa bàn của Ngô vương, Kim Phi ra lệnh nâng một khinh khí cầu lên, dùng dây thừng buộc vào trên boong thuyền, làm tháp canh.

Khinh khí cầu gần như là vật đại diện của tiêu cục Trấn Viễn, đám quyền quý dọc bờ nhìn thấy khinh khí cầu, rối rít báo cáo với Ngô vương, hy vọng Ngô vương sẽ phái thủy quân đến chặn thuyền hơi nước.

Đáng tiếc, Ngô vương đã bị khinh khí cầu dọa sợ, đừng nói là phái thủy quân ra ngăn chặn, ông ta thậm chí còn sơ tán các trạm kiểm soát ở trên Trường Giang.

Thuyền hơi nước chạy thẳng một đường đến vịnh sông - nơi y từng trú ẩn trước đó

Bởi vì không có đèn pha, ban đêm không thể nhìn thấy được, Kim Phi không mạo hiểm đi đường, hạ lệnh cho thuyền hơi nước dừng lại dựa vào sát vịnh sông.

"Lần trước đi đi lại lại nhiều ngày như vậy mới đến được đây, bây giờ một buổi chiều đã đến nơi, thật sự là quá nhanh!"

Đường Tiểu Bắc vịn vào lan can boong thuyền, mặt đầy phấn khích: "Có thuyền tốc độ nhanh như vậy, trong vòng một năm ta đảm bảo sẽ kinh doanh dọc khắp bờ Trường Giang!"

"Tiểu Bắc, phải nhìn xa hơn chút, đừng hạn chế ở Đại Khang!"

Lúc này tâm trạng Kim Phi đã tốt hơn nhiều: "Trong đại dương rộng lớn, có vô số kho báu, đó mới là nơi thi triển kỹ năng của muội sau này!"

"Là đại lục châu Mỹ mà tướng công chàng từng nói sao?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Không chỉ riêng đại lục châu Mỹ, trong đại dương còn có rất nhiều hòn đảo, có đảo sản xuất hương liệu, có đảo sản xuất trái cây, còn có nơi ẩn chứa nhiều khoáng sản phong phú nữa!"

Kim Phi nói: "Những thứ đó bây giờ đều là vô chủ, chỉ cần muội có thể tìm ra được, đó chính là của muội!"

Mặc dù đất đai của Hoa Hạ rộng lớn và giàu tài nguyên nhưng không phải tất cả các mỏ khoáng sản đều có, có một số tài nguyên cũng rất khan hiếm.

Kiếp trước, trong nước không chỉ gặp khó khăn về kỹ thuật mà một số tài nguyên quý hiếm cũng như vậy.

Ở kiếp này nếu có thể, Kim Phi không hy vọng con cháu đời sau của mình phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy nữa.

Cho nên y đã nghĩ xong xuôi, dù sao trên biển có rất nhiều hòn đảo nhỏ đều không có người ở, nếu có thể, y sẽ mang càng nhiều khoáng sản từ nước ngoài về hơn, nếu không dùng hết thì lấp biển, để lại cho con cháu đời sau.

Bắc Thiên Tâm bước từ khoang thuyền ra, trong tay cầm một nắm quả mận.

Cũng không biết là do ăn mấy tháng cá ở trên đảo thiếu vitamin hay là vì thèm ăn, Bắc Thiên Tâm trở về thì trở nên đặc biệt thích ăn trái cây.

Khi lên thuyền, cô ấy bảo người mang theo vài giỏ mận, còn mang theo cả một túi trái cây sấy khô lớn.

Nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cô ấy mỉm cười đi tới hỏi: "Ăn không?"

Đường Tiểu Bắc nhận lấy một quả nhét vào miệng, nhưng Kim Phi lại xua tay.

Chất lượng mận ở Đại Khang quá kém, ăn rất chua, chỉ nhìn thôi Kim Phi đã thấy vị chua trong miệng rồi.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Bắc Thiên Tâm nhét một quả mận khác vào miệng, vừa ăn vừa hỏi.

"Ta đang nghe tướng công nói chuyện ở nước ngoài." Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công chàng nói tiếp đi." "Chi bằng về phòng rồi nói?"

Hôm nay tâm trạng Kim Phi rất tốt, thấy không ai chú ý đến bọn họ, y đưa tay nhéo vào mặt Đường Tiểu Bắc.