Doanh trại thủy quân Đông Hải.
Trịnh Trì Viễn bị rám nắng cháy đen dẫn theo đội thuyền từ từ tiến vào bến thuyền thủy quân.
Để tránh né “Ngự triệu” của Tứ hoàng tử, anh ta đã ra biển diệt cướp được mấy tháng rồi.
Cướp biển chưa tiêu diệt được bao nhiêu mà lương thực của đội thuyền sắp chạm đáy, lần này là trở về để bổ sung tiếp viện.
“Bảo người bên dưới nhanh chóng làm việc, mau thu dọn đồ đạc, sáng mai tiếp tục ra khơi!"
Trịnh Trì Viễn sợ Tứ hoàng tử biết anh ta trở về, dự định ở lại bến thuyền một đêm là đi ngay.
Trong lúc sắp xếp người bốc hàng, anh ta hỏi giáo úy đang đến gần mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện này...” Giáo úy sửng sốt.
Mấy tháng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Suy nghĩ một chút, anh ta kể từ vụ Phùng tiên sinh công khai việc Tứ hoàng tử soán vị, lại còn cấu kết với Thổ Phiên.
“Ngươi nói cái gì, Tứ... Bệ hạ giết cha soán vị hả? Còn cấu kết Thổ Phiên tấn công Xuyên Thục?”
Trịnh Trì Viễn dừng lại bước chân, cẩn thận nhìn xung quanh: “Chuyện này mà ngươi dám tùy tiện nói bậy thế à, nếu bị người nghe được, ngươi còn cần cái đầu của mình hay không?”
Trịnh Trì Viễn sinh ra trong một gia đình phú quý, cũng coi như tỉnh thông sách sử, Tứ hoàng tử cũng không phải là hoàng đế đầu tiên giết cha soán từ trước tới nay, nhưng chuyện như này làm được chứ không nhắc đến được.
Lỡ như bị Tứ hoàng tử biết giáo úy thảo luận việc này với anh ta, cho dù Tứ hoàng tử coi trọng thủy quân thế nào thì tuyệt cũng sẽ để yên.
“Tướng quân, chuyện này đã truyền khắp Đại Khang, không còn là bí mật nữa."
Giáo úy nói: “Nếu không tin thì buổi tối ngài đi sân khấu kịch nhìn xem, tiên sinh kể chuyện toàn kể như chuyện bình thường.”
“Bệ hạ chẳng lẽ mặc kệ sao?” Trịnh Trì Viễn sửng sốt.
Đối với hoàng đế giết cha soán vị mà nói, đây tuyệt đối là điều tối ky cả đời.
“Bệ hạ muốn kiểm soát, nhưng phải làm được thì mới tính chứ!” Giáo úy nói: “Tướng quân ra biển nên không biết, Ngô vương, Sở vương, Tương vương, Tấn vương, Tân vương đều tạo phản, Khánh Hoài tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu đại nhân tuy rằng không có hạ cờ luôn, nhưng cũng phái quân đến thẳng kinh thành.”
“Tại sao lại như vậy?”
Trịnh Trì Viễn lẩm bẩm tự nói, đây mặt kinh ngạc: “Đại Khang sao lại biến thành như vậy?”
Anh ta đã mới đi được mấy tháng mà thôi, thật sự không thể tưởng tượng rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Sau đó thở dài nói: “Nếu Kim tiên sinh còn sống thì tốt rồi..."
“Tướng quân, đây là điều ta muốn nói, Giáo úy nói: “Kim tiên sinh đã trở lại!”