Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1812




Trên bầu trời phía Tây, có tới bảy tám cái khinh khí cầu khổng lồ từ từ bay lên, như bảy tám đám mây đen đang tiến về phía doanh trại.

Để khiến quân địch sợ hãi, sau này không dám tới quấy phá xưởng đóng thuyền nữa, vừa mới bắt đầu Thiết Chùy đã dùng tới chiêu thức này.

Khinh khí cầu bay đến phía trên doanh trại của binh phủ, ngay lập tức bom chớp sáng và lựu đạn được thả rơi tự do xuống.

Chưa tới ba phút đồng hồ, gần như toàn bộ doanh trại của binh phủ từ Tây sang Đông đều bị nổ tung.

Binh phủ vốn chỉ là một đám ô hợp, lúc đó sợ tới mức bỏ chạy toán loạn.

Lúc này, nhân viên hộ tống cưỡi ngựa từ bốn phương tám hướng chạy tới, giết chết những kẻ ở phía trước không thương tiếc.

Lúc này binh phủ đã bị dọa vỡ mật, như ruồi mất đầu, thấy ky binh chặn ở phía trước thì vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhân viên hộ tống ky binh như đang đuổi dê, đuổi binh phủ về doanh trại của chúng.

Nếu là bình thường, các nhân viên hộ tống sẽ bắt đầu thu nhận tù binh.

Nhưng Thiết Chùy chỉ mang theo hai trắm người, ngoài trừ một trăm người điều khiển khinh khí cầu thì chỉ còn hơn một

trăm ky binh, không thể nhận nhiều tù binh như vậy.

Nếu đợi thêm người tới, e rằng phải lãng phí một hai ngày nữa.

Thiết Chùy biết Kim Phi đang muốn nhanh chóng trở về, cũng để dọa sợ kẻ địch nên tạm thời không nhận thêm tù binh, lệnh cho bên trên thả thêm hai khinh khí cầu, tập trung binh phủ lại một chỗ rồi thả thêm một đợt bom, sau đó các nhân

viên hộ tống mới thu nhận tù binh.

Sau trận ném bom này, số binh phủ sống sót không còn nhiều.

Ky binh cưỡi ngựa đi vào, chém thêm một nhát đao.

Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, trận chiến diễn ra chưa tới nửa giờ.

Hơn hai nghìn binh phủ, ngoại trừ một số người may mắn ở bên rìa của doanh trại, còn lại đều đã chết.

Sau khi dọn dẹp qua chiến trường, Thiết Chùy dẫn ky binh trở về xưởng đóng thuyền.

Còn về phần thi thể thì đương nhiên sẽ có các quan phủ địa phương và các quý tộc cử người đến dọn dẹp.

Thiết Chùy cố tình làm vậy cũng để dọa sợ bọn chúng. Hiệu quả thật sự rất tốt.

Biết Kim Phi còn sống, một số quý tộc bắt đầu rục rịch.

Nhưng sau khi được biết về quá trình của trận chiến và chứng kiến chiến trường, bọn chúng đều từ bỏ ý định này.

Giữa trưa ngày hôm đó, Ngô vương cách xa ngàn dặm nhận được tin do mật thám gửi về.

“Sao lại thế?” Ngô vương nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hơn hai nghìn binh phủ, mà chưa tới nửa canh giờ đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Giết lợn cũng đâu có nhanh như vậy? “Chắc chắn có sai sót!”

Ngô vương đập bàn rồi hô lớn: “Người đâu, nhanh phái người đi điều tra lại!”

Ông ta vừa dứt lời, “ngự tiền thị vệ” đang canh gác ngoài cửa vội vã chạy vào.

“Đại vương, chạy mau, kẻ địch đang đánh vào đây!” “Kẻ địch?” Ngô vương sững sờ một lát, rồi tức giận rít lên:

“Tên Sở vương lại lật mặt, không phải đã nói sẽ cùng nhau đối phó với Kim Phi trước, sao bây giờ lại tới đây đánh ta?” Ị,

“Đại vương, không phải Sở vương, là tiêu cục Trấn Viễn

Ngự tiền thị vệ hô lên: “Đại vương chạy nhanh lên, khinh khí cầu sắp bay tới đây rồi!"

“Tiêu cục Trấn Viễn hả?” Theo bản năng, Ngô vương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Sau cánh cửa, ông ta nhìn thấy hai khinh khí cầu khổng lồ đang từ từ bay về phía mình.

Ngô vương giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta không biết tại sao khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại xuất hiện ở “vương thành” của mình?

Nhưng ông ta biết bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu vấn đề này, ông ta vội vàng để ngự tiền thị vệ đỡ ra khỏi cung điện, chạy vào một tâng hầm đã chuẩn bị từ trước.

Một lát sau, hai quả khinh khí cầu lắc lư bay tới.