Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 181




Kim Phi không mong các cô gái có thể trở thành quân y tiêu chuẩn trong một hai ngày, chỉ cần không sợ thi thể, không sợ vết thương máu thịt lẫn lộn nữa là thu hoạch tốt nhất của hôm nay rồi.  

 

Đến khi các binh lính nữ huấn luyện về, tất cả vết thương trên thi thể thổ phỉ đã được các cô gái khâu lại hết.  

 

“Thiết Tử, thi thể dùng xong rồi, cậu vất vả rồi, kéo ra ngoài đem chôn đi”.  

 

Kim Phi hơi tiếc nuối nói.  

Advertisement

 

Thật ra y rất muốn giữ lại mấy thi thể này để sau này các cô gái nghiên cứu.  

 

Tiếc là lúc này thi thể đã có mùi, không thể giữ lại.  

 

Với kiến thức y học và điều kiện có sẵn của Kim Phi, hoàn toàn không biết nên giữ lại thế nào, chỉ có thể chôn cất.  

Advertisement

 

“Tiên sinh, ngày mai chúng ta khảo sát cái gì?”  

 

Chu Cẩm hơi do dự hỏi.  

 

Hai ngày nay khảo sát là dày vò với các cô gái khác, nhưng với Chu Cẩm thì là sự hưởng thụ.  

 

Từ nhỏ cô ấy đã muốn học khám nghiệm tử thi, tiếc là cha cô ấy nói tay nghề truyền thống trong nhà, truyền cho nam không truyền cho nữ, cùng lắm để cô ấy ngồi bên cạnh huynh mình xem và nghe một chút là được, không cho phép cô ấy đụng vào thi thể.  

 

Cuối cùng giờ cũng có cơ hội tự tay làm, cô ấy chỉ ước gì ngày nào cũng khảo sát.  

 

“Khảo sát của ta có hai mục”, Kim Phi cười nói: “Chúc mừng mọi người đã được thông qua, kể từ ngày mai mỗi buổi chiều các cô đến đây học là được”.  

 

Nghe Kim Phi nói thế, ngoài Chu Cẩm, các cô gái khác đều thở phào.  

 

“Tiên sinh, buổi chiều bọn ta đến đây học, vậy buổi sáng làm gì?”  

 

Một cô gái hỏi.  

 

“Đương nhiên là huấn luyện với mọi người”.  

 

“Tiên sinh, chẳng phải ngươi nói bọn ta làm quân y thì không cần đi đánh thổ phỉ nữa sao? Tại sao còn phải huấn luyện?”, Chu Cẩm hỏi.  

 

“Trên lý thuyết là thế, nhưng các cô đi theo quân đội, thể lực không theo kịp thì không được”.  

 

Kim Phi nói: “Chẳng hạn như mọi người gấp rút hành quân, các cô không chạy theo nổi thì làm sao, lẽ nào để người khác cõng cô? Còn nữa, các cô phải thường xuyên cõng thương binh, không có thể lực cũng không được.  

 

Thậm chí nếu chiến đấu đến cùng, đồng đội thua, kẻ địch tấn công vào hậu phương, muốn giết các cô, lẽ nào các cô buông tay chịu trói?  

 

Nên quân y cũng là một thành viên của quân nhân, huấn luyện là điều cần thiết”.  

 

“Là thế à!”  

 

Các cô gái đồng loạt gật đầu.  

 

Trên đường về, Kim Phi lại gặp Lưu Thiết đi chôn thi thể về.