Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1807




Thuyền chở hàng của Trịnh Phương gần như đã bị đốt đen thui, có thể thấy trên đường đi họ đã bị tập kích không ít lần.

"Không có, mọi người đều chém giết ở trên thuyền, không giao chiến trực diện với kẻ địch."

Trịnh Phương lắc đầu: "Nhưng hôm qua ta đi ngang qua doanh trại của thủy quân, có một huynh đệ của đội Chung Minh lên thuyền nói cho ta biết Ngô vương đã tập hợp đại quân, e là họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”

“Bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc ư?”

Kim Phi khẽ cau mày: “Đi, vào đi rồi hãy nói, rốt cuộc chuyện thế nào?"

Đến phòng họp ở xưởng đóng tàu, Thiết Chùy võ vai Trịnh Phương cười nói: 'Chuyến đi này khó khăn cho mọi người rồi, con thuyền cũng bị đốt đen thui!"

"Đúng là khá khó khăn, bọn Tương vương như hóa điên, cứ như dầu hỏa không tốn tiền, đổ xuống sông như nước lã." Trịnh Phương lắc đầu.

"Vậy các ngươi làm sao đến đây được?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đêm hôm kia, hướng gió thay đổi, đội trưởng Trịnh cho người dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho dầu hỏa của Tương vương.”

Mãn Thương nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tiên sinh, ngài chưa thấy đâu, lúc đó trời cũng sáng rực lên luôn ấy."

“Dầu hỏa mà Tương vương cướp được đều bị thiêu hết, không có cách nào ngăn cản được chúng ta, chúng ta xuôi dòng sông hai ngày là đã về đến Đông Hải."

Trịnh Phương nói: "Ta tưởng Sở vương và Ngô vương sẽ ngăn cản chúng ta, ai ngờ cũng không có."

"Sở vương và Tương Vương giáp ranh nhau, các ngươi xuôi dòng nhanh như vậy, hẳn là Sở vương không kịp phản ứng"

Thiết Chùy cười nói: “Còn Ngô Vương thì không có dầu hỏa."

"Xem ra Ngô vương, Sở vương và Tương vương cũng không đồng lồng lắm nhỉ”

Đường Tiểu Bắc cũng cười nói.

Mấy ngày trước, Kim Phi cũng dựa vào cách này để đốt cháy lô cốt Hà Gia.

Nếu Ngô vương và Tương vương đồng lòng thì nên cảnh báo cho Tương vương mới đúng.

Nhưng Ngô vương lại không làm như vậy, để cho Trịnh Phương lợi dụng sơ hở.

"Bây giờ không phải lúc để bàn luận chuyện này, trước tiên hãy nói xem truy binh phía sau là thế nào?" Kim Phi hỏi.

“Chúng ta đi ngang qua xưởng đóng tàu thủy quân, một người huynh đệ trong đội Chung Minh lên thuyền nói rằng họ phát hiện Ngô vương đã tập hợp một số lượng lớn phủ binh ở gần làng Chu Gia, còn trưng dụng thuyền chở hàng và thuyền đánh cá ở khắp nơi, 80% là đến vì chúng ta.” Trịnh Phương trả lời.

"Tiên sinh, không phải ngài đang lo không có ai bào chế thuốc nổ à, chẳng phải bọn họ đã đưa tù binh tới rồi sao?"

Thiết Chùy lạnh giọng nói: "Chúng ta ở trên sông thụ động quá, chỉ cần bọn họ dám tới biển, ta đây sẽ dạy cho bọn họ làm người là thế nào!”

“Ngô vương đã biết chúng ta có khinh khí cầu và lựu đạn, nếu xảy ra giao chiến thì bọn họ chỉ có thể lãnh đạn thôi, rất có thể đây là đạn khói hắn cố ý thả ra gây ảo giác cho chúng ta."

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiết Chùy, gân đây ngươi phái thêm trinh sát ra ngoài, cẩn thận kẻ địch ở đất liền tấn công vào xưởng đóng tàu!"

Họ có khinh khí cầu và lựu đạn, không sợ thủy chiến.

Ngồi trên khinh khí cầu ném bình dầu hỏa và lựu đạn xuống, kẻ địch có nhiều đến đâu cũng chỉ có thể hứng đạn.

Điều y lo nhất là kẻ địch sẽ tấn công từ đất liền.

Xưởng đóng tàu tuy đã được cải tạo nhưng vẫn còn quá nhỏ, chống chọi với thổ phỉ và các nhóm binh phủ nhỏ thì không sao, nhưng nếu Ngô vương tập hợp mấy ngàn thậm chí hàng chục ngàn binh phủ đánh tới thì xưởng đóng tàu sẽ không thể chống chọi nổi.

Đến lúc đó đối phương sẽ dùng thịt đè người để san bằng xưởng đóng tàu.

“Dạ!”

Thiết Chùy cũng hiểu được ý của Kim Phi, dẫn Trịnh Phương theo sắp xếp nhân lực.

Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Đưa theo đủ đồ hết chưa?"