Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1792




“Các người đã từng gặp Kim Phi rồi sao?” Mưu sĩ hỏi.

“Bẩm đại nhân, đã gặp rồi.” Thương nhân gật đầu: “Ta đã từng tới làng Tây Hà mua hàng mấy lần, đã gặp y hai lần rồi”

“Ta cũng đã gặp rồi!" Thương nhân còn lại cũng nhanh chóng lên tiếng.

“Vậy được, các người xem trên chiếc thuyền kia có Kim Phi hay không!” Mưu sĩ chỉ mặt sông hỏi.

Lúc này, thủy thủ vẫn đang ở trên mặt sông tu sửa thuyền bè, cách bờ bắc chỉ có mấy chục thước.

Đám thương nhân nheo mắt nhìn kỹ boong thuyền chở hàng.

“Thấy rồi, chính là người thứ sáu từ bên phải sang trên mũi thuyền”

Một thương nhân gầy gò chỉ Kim Phi nói: “Nhưng Kim tiên sinh tại sao lại mặc y phục thủy thủ chứ?”

“Ngươi phải nhìn thật kỹ!” Mưu sĩ lạnh lùng nói dám nói láo thì cứ coi chừng cái đầu!”

“Nếu ngươi

“Đại nhân, ta không dám nói láo, người kia thật sự chính là Kim Phi” Thương Nhân vỗ ngực bảo đảm.

“Đúng vậy, đúng là Kim Phi!” Những thương nhân khác. cũng gật đầu theo.

Mưu sĩ gật đầu, ra hiệu cho phủ binh dẫn thương nhân xuống.

“Dương tiên sinh, Kim Phi thật sự vẫn còn sống!” Vẻ mặt quận trưởng trở nên vô cùng khó coi: “Bây giờ phải làm sao đây?”

“Cứ chờ xem Ngô vương nói thế nào đã” Mưu sĩ cũng không dám tùy tiện quyết định, vội vàng truyền tin cho Ngô vương.

Trong thành Khánh An, Ngô vương nhận được tin, nhanh chóng triệu tập những “Đại thần” chủ chốt tới.

Những đại thần này chính là những quyền quý Ngô Địa ủng hộ Ngô vương lên ngôi, cũng chính là những nhân vật quan trọng trong triều đình Ngô vương.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuết”

Dù triều đình nhỏ mới thành lập nhưng các chức quan, nghỉ lễ cũng được dựa theo hoàng cung Đại Khang.

Các đại thần đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ với Ngô vương.

Bình thường, đây là khoảnh khắc Ngô vương hưởng thụ nhất, nhưng hôm nay, ông ta không tài nào vui nổi, chỉ phất tay

ra hiệu đám “đại thần” đứng dậy.

“Bệ hạ, không biết ngài truyền bọn thần tới là có chuyện gì”

“Tể tướng” tiến lên hỏi.

“Chư vị ái khanh, báo cho các ngươi một tin xấu!” Vẻ mặt Ngô vương ảm đạm, nói: “Kim Phi vẫn còn sống!”

“Sao có thể?” Triều đình nhỏ của Ngô vương rơi vào hoảng loạn.

Sức ảnh hưởng của Kim Phi chủ yếu ở khu vực Xuyên Thục và kinh thành, ít bách tính trên địa bàn của Ngô vương. biết đến Kim Phi.

Nhưng các quyền quý lại biết rõ Kim Phi là ai, cũng biết Kim Phi quan trọng tới mức nào!

Sở dĩ nói vậy là vì nếu không phải biết Kim Phi đã chết, có cho Tứ hoàng tử thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đoạt vị!

Các chư hầu như Ngô vương, Sở vương lại càng không dám tự lập xưng vương!

“Bệ hạ, chuyện này không thể đùa được!" Tể tướng hỏi: “Tin này đã được xác nhận chưa?”

“Xác nhận rồi." Ngô vương nói: “Không chỉ có Kim Phi, Đường Tiểu Bắc cũng còn sống!”

Tể tướng nghe vậy, vẻ mặt càng trở nên khó coi, một lát sau giậm chân nói: “Nhà họ Đồng hại người rồi!”

Đoàn mưu sĩ ban đầu tới Đông Hải ám sát Kim Phi đến từ mấy nhà quyền quý, chủ yếu là mưu sĩ nhà họ Đồng.

“Nhà họ Đồng đáng chết, bọn họ chưa giết chết Kim Phi, tại sao lại nói là đã giết rồi? Lại còn lấy thi thể giả ra để gạt chúng ta?”

“Loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói linh tinh, bệ hạ, chuyện này nhất định tìm nhà họ Đồng hỏi cho ra lế!”

Những đại thần khác cũng tức giận măng nhà họ Đồng.

“Tất cả câm miệng!”

Ngô vương giận đến mức đập bàn: “Nhà họ Đồng là người của Sở vương, các người muốn hỏi cho ra lẽ, ngươi cho rằng Sở vương sẽ để ý tới ngươi sao?”

Các đại thần nghe vậy, bối rối cúi đầu.