Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1787




Trước kia khi Trần Cát còn nằm quyền, muốn điều động quân đội địa phương rất khó khăn, bọn quyền quý vì lợi ích của mình mà luôn ra sức đùn đẩy. Nếu thực sự không đùn đẩy được nữa, bọn chúng sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện.

Nhưng từ khi các vương bắt đầu giao chiến với nhau, lực chiến đấu của đội quân trong tay bọn quyền quý đã tăng lên nhanh chóng.

Buổi chiều hôm đó khi mưu sĩ và quận trưởng bàn bạc xong đối sách, mệnh lệnh đã được truyền đến doanh trại thủy quân của Ngô vương cách đó mấy chục dặm.

Mưu sĩ và quận trưởng cũng rất coi trọng chuyện này, họ cùng nhau chạy ra bờ sông.

Cái gọi là doanh trại thủy quân, chẳng qua chỉ là một nhóm thuyền buôn, thuyền chở hàng và thuyền đánh cá được Ngô vương vơ vét ở khắp nơi, cải tạo đơn giản, góp lại với nhau để đối phó với Sở vương.

Mặc dù lực chiến đấu không cao, nhưng số lượng lại rất nhiều, bao phủ kín cả nửa mặt sông.

Cách doanh trại thủy quân hơn hai mươi dặm chính là địa bàn của Sở vương. Sau khi quận trưởng chạy đến doanh trại, lập tức triệu tập giáo úy của doanh trại thủy quân đến họp.

Chạng vạng, Kim Phi lại lên boong thuyền, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Tây.

Sau khi quét sạch thuyền lớn của đối phương, gió Đông cũng ngừng thổi, lại không tìm thấy người chèo thuyền, thuyền chở hàng chỉ có thể dựa vào nhân viên hộ tống và thủy thủ chèo thuyền để di chuyển.

Nhưng gần đây nước sông chảy xiết, nhân viên hộ tống và thủy thủ mệt mỏi gần chết. Tốc độ di chuyển của thuyền chở hàng lại vẫn chậm như rùa bò.

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi họ xông thẳng qua trạm kiểm soát, mà chỉ đi được chưa đầy ba dặm.

Nếu cứ đi như vậy, không biết đến năm tháng nào mới có thể trở về Xuyên Thục.

Đây cũng là lý do khi lần đầu tiên y tới Đông Hải, lúc quay về thà cưỡi ngựa chứ không chịu ngồi thuyền.

“Tướng công, trời đã tối rồi, vào thôi!” Đường Tiểu Bắc khoác áo choàng cho Kim Phi.

Lúc này trời đã vào thu, sau khi trời tối thời tiết đã hơi se lạnh.

Kim Phi gật đầu, cùng Đường Tiểu Bắc quay lại khoang thuyền.

Trong lòng có chuyện nên không ngủ được, Kim Phi ngồi vào trước bàn để thiết kế, muốn làm việc để bản thân bình tĩnh lại.

Bận rộn đến mãi nửa đêm, vào lúc y đang định đi ngủ thì nhìn thấy Bäc Thiên Tâm đang dựa vào khoang thuyền nhằm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên ngồi thẳng người lên.

Kim Phi còn cho rằng cô ấy muốn đi ngoài, đang định đưa †ay ra cầm lấy ngọn đèn dầu để đi cùng với cô ấy thì lại nhìn thấy Bắc Thiên Tâm cầm häc đao lên.

“Sao vậy?” Kim Phi vội vàng hỏi.

“Hình như có tiếng động ở trong nước!”

Bắc Thiên Tâm nhỏ giọng nói.

Kim Phi nghe vậy, vội vàng nhìn ra ngoài từ vòm ánh sáng.

Nhưng gần đây đang là cuối tháng, trên trời không có trăng, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy được gì cả.

Thế là y áp tai vào vòm ánh sáng, cẩn thận lắng nghe.

Quả nhiên, y nghe thấy tiếng nước soạt soạt, mặc dù rất nhẹ, nhưng rõ ràng khác với tiếng nước chảy bình thường.

Cộng thêm phản ứng kì lạ của Bắc Thiên Tâm, Kim Phi không dám khinh thường, bèn nhanh chóng khoác thêm áo. khoác rồi chạy ra khỏi khoang.

Trên boong thuyền, một vài nhân viên hộ tống gác đêm đang dựa vào cột buồm nói chuyện phiếm, thấy Kim Phi đi ra, mấy người họ vội vàng thẳng lưng lại, không dám tiếp tục nói

chuyện nữa.

Kim Phi không để ý đến bọn họ, lấy ngọn đuốc trên cột buồm xuống, rồi đi đến mép boong thuyền.

Còn chưa kịp nhìn xuống, cánh tay đột nhiên bị Bắc Thiên Tầm kéo lại.

Sức lực của Bắc Thiên Tâm quá lớn, Kim Phi lại bất ngờ không kịp trở tay, bị kéo đến lảo đảo.