“Tìm được rồi à?”
Vành mắt của Quan Hạ Nhi lập tức trở nên đỏ hoe, trong chốc lát, hai chân mềm nhữn như sức lực trên người bị rút cạn.
Nếu không phải là đội trưởng đội thân vệ đỡ cô, sợ là đã ngồi xuống đất rồi.
Hô hấp của Cửu công chúa cũng trở nên dồn dập, nhìn chăm chằm vào Tiểu Ngọc hỏi: “Xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi, trong thư Thiết Chùy truyền về, tiếng lóng được sử dụng ngoài điện hạ ra, chỉ có ta và Thiết Chùy biết!”
Tiểu Ngọc nói rồi đưa tờ giấy cho Cửu công chúa.
Kim Phi còn sống hay không rất quan trọng, cho nên lúc đầu khi Thiết Chùy rời đi, Cửu công chúa đã cố ý nhắc nhở Tiểu Ngọc, sau khi tìm được Kim Phi thì dùng tiếng lóng để truyền tin, tránh cho có người bät được chim bồ câu, để lộ tin tức.
Cửu công chúa nhận giấy, quả nhiên câu đầu tiên là tiếng lóng mà cô ấy giao cho Thiết Chùy.
Mặc dù đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng bàn tay cầm giấy của Cửu công chúa vẫn hơi run rẩy.
“Lúc nào tướng công quay về được?” Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc.
“Phu nhân cũng biết mà, bây giờ thiên hạ đang hỗn loạn, tiên sinh lại là cái kim trong mắt tất cả thế gia vọng tộc, chưa nói rõ là khi nào mới quay về được.” Tiểu Ngọc đáp.
“Đúng đúng, an toàn của tướng công là quan trọng nhất!”
Quan Hạ Nhi vội nói: “Truyền tin cho tướng công đi, bảo chàng đừng vội, trong làng đã có ta và Vũ Dương rồi!”
“Còn một điều nữa, phải giữ bí mật về tin tìm được phu quân, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, biết chưa?” Cửu công chúa nhắc nhở nói.
“Vâng!”
Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý: “Đúng rồi, trong thư tiên sinh có nói bảo Mãn Thương chuẩn bị một lô đồ gửi đến Đông Hải, trong tình hình bây giờ...”
“Gửi đồ?”
Vừa nãy Cửu công chúa mới nhìn phần đầu, nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cúi đầu nhìn tờ giấy, quả nhiên thấy dòng cuối
cùng trong giấy ghi một danh sách.
“E là phu quân còn chưa biết tình hình bây giờ/ Cửu công chúa suy nghĩ: “Thế này đi, để ta viết thư nói với chàng”
Đông Hải, vận may của Kim Phi không tệ, mấy ngày nay đa phần đều thuận lợi, chỉ bảy ngày đã về tới gần trấn Ngư Khê.
Nhưng lúc còn cách bờ biển năm sáu chục dặm, lại bị một chiếc thuyền đánh cá chặn lại.
Thiết Chùy còn cho là gặp phải cướp biển, đang chuẩn bị cho người tấn công đánh chìm đối phương, lại phát hiện trên
chiếc thuyền đối diện có treo cờ đen của tiêu cục.
Đại Cường canh giữ ở bến tàu xuống thuyền cứu sinh, lao tới chỗ Kim Phi ở trên tàu.
“Tiên sinh, ngài không có chuyện gì, thật sự tốt quá rồi!” Đại Cường thấy Kim Phi, cũng cực kì kích động.