Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1754




Đại công tử phân tích: “Hi Châu ở gần biên giới Đảng Hạng, cách đó mấy chục dặm có một đại quân Đảng Hạng đang đóng quân. Huống chi chúng ta không có nhiều nhân lực ở Hi Châu, mà cho dù có nhân lực, cũng rất khó mang được Ngụy Lão Tam từ Hi Châu trở về.

“Đại công tử báo tin này cho làng Tây Hà biết, là muốn tiêu cục Trấn Viễn ra tay, cướp lại Ngụy Lão Tam về?” Mưu sĩ hỏi.

“Đúng vậy” Đại công tử gật đầu: “Mặc dù ta rất không phục, nhưng phải nói rẵng, ngoại trừ tiêu cục Trấn Viễn, cả Đại Khang này không còn ai có thể cướp người từ tay người Đảng Hạng ở Hi Châu.”

“Nhưng Ngụy Lão Tam giết nhiều người ở làng Tây Hà như vậy, một khi rơi vào tay tiêu cục Trấn Viễn, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ chém chết ông ta, như vậy không phải chúng ta đã uổng công vô ích rồi hay sao?” Mưu sĩ nói.

“Không chắc” Đại công tử đáp: “Hiện giờ Kim Phi đã chết, làng Tây Hà chỉ có Ngụy Lão Tam biết chế tạo khinh khí cầu. Quan Hạ Nhi trước khi hỏi ra được cách chế tạo khinh khí cầu chäc chẳn sẽ không giết ông ta đâu. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Mỗi quyền quý đều là những chuyên gia nội đấu, thâm nhập lẫn nhau ở khắp nơi, tranh đấu kịch liệt.

Nhưng Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man vẫn còn trong thời kỳ bộ lạc, hầu hết người dân đều không có nơi ở cố định, các quyền quý hoàn toàn không có cách nào thâm nhập vào được.

“Công tử, ngài định nhân khoảng thời gian này để đưa Ngụy Lão Tam ra ngoài sao?”

Mưu sĩ lập tức hiểu ra tính toán của Đại công tử: “Nhưng làng Tây Hà không dễ gì bắt được Ngụy Lão Tam về, nhất định sẽ trông coi nghiêm ngặt, nếu muốn đưa ông ta ra ngoài lần nữa e rằng không dễ dàng đâu?”

“Chắc chắn là không hề dễ dàng, nhưng nếu Ngụy Lão. Tam bị đưa đến Đảng Hạng, vậy chúng ta ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Đại công tử đáp.

“Đúng là như vậy” Mưu sĩ gật đầu: “Ta sẽ đi làm ngay!”

Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi đặt cuốn sổ nhỏ trên tay xuống, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.

Mấy ngày gần đây, làng Tây Hà có quá nhiều việc cần phải làm, cô mỗi ngày chỉ ngủ có một hai giờ, cả người đã gầy đi nhiều.

Vất vả läm mới xử lí xong việc ngày hôm nay, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.

“Phu nhân, người đã ngủ chưa?” Nữ nhân viên hộ tống gác đêm nhỏ giọng hỏi.

Biết cô ấy không có việc gì thì sẽ không gọi mình, Quan Hạ Nhi chỉ đành lê thân xác mệt mỏi, đứng dậy đi ra mở cửa.

Sau khi mở cửa thì phát hiện ở ngoài cửa không chỉ có nữ nhân viên hộ tống mà Tiểu Ngọc cũng đang đứng ở trong sân

với hai quầng thâm dưới mắt.

Quan Hạ Nhi để Tiểu Ngọc vào trong phòng: “Có chuyện gì sao?”

“Một giờ trước, có người dùng cung tên băn một lá thư vào pháo đài ở cổng làng. Trong thư nói có người đã nhìn thấy Ngụy Lão Tam ở Hi Châu.”

Tiểu Ngọc dứt lời, bèn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.

Sắc mặt Quan Hạ Nhi thay đổi, vội vàng cầm tờ giấy lên.

Khi nhìn thấy miêu tả về vết sẹo do đao đâm trên tờ giấy, Quan Hạ Nhi hỏi: “Trên mông Ngụy Lão Tam thật sự có vết sẹo sao?”

“Ta đã quay về hỏi cha ta rồi. Có.” Tiểu Ngọc đáp.

“Cho nên, Ngụy Lão Tam thực sự đang ở Hi Châu à?”

“Có lẽ là vậy.” Tiểu Ngọc đáp: “Phu nhân cũng biết, người trong núi chúng ta bị thương, bị va chạm là chuyện như cơm bữa, vị trí vết sẹo của Ngụy Lão Tam lại bí mật như vậy, trong làng không có nhiều người biết đến, nếu như ta không hỏi, chắc cha ta cũng đã quên mất chuyện này rồi.”

“Chúng ta có người ở Hi Châu không?”

“Không có.” Tiểu Ngọc läc đầu: “Tình hình ở Hi Châu quá hỗn loạn, thương hội và tiêu cục đều không có chỉ nhánh ở đấy

“Không có người...” Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lát: “Đi, đi tìm Vũ Dương, hỏi muội ấy xem có người ở bên đó không”

Cửu công chúa đã chuyển đến hậu viện, khi hai người đến nơi, phát hiện phòng của Cửu công chúa vẫn đang sáng đèn.

Sau khi Châu Nhi thông báo xong bèn để hai người họ vào. phòng.

“Vũ Dương, đã muộn thế này rồi sao vẫn còn chưa ngủ?”

“Mới vừa ngủ được một lát, bây giờ tỉnh rồi nên ngồi dậy uống chút nước.”

Cửu công chúa hỏi: “Tỷ tỷ giờ này tới đây, là có chuyện gì sao?"

“Là thế này...”