Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1748




Chỉ cần đi qua đỉnh núi này, bọn họ sẽ ra khỏi Kim Xuyên.

Ngụy Lão Tam đứng trên đỉnh núi, nhìn về hướng làng Tây Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ông ta không phải là thích khách chuyên nghiệp, trái tim cũng không phải làm từ sắt thép.

Dù sao sau khi sống ở làng Tây Hà nửa đời người, trong chốc lát lại thiêu rụi gần một nửa ngôi làng và gây ra cái chết của nhiều dân làng quen thuộc điều này khiến Ngụy Lão Tam hơi khó chịu trong lòng.

"Ngụy tiên sinh đừng nhìn nữa, tên đã bản ra không thể thu lại, bây giờ ngài đã không thể quay lại."

Người phụ trách bảo vệ Ngụy Lão Tam mỉm cười nói: "Nhân lúc trời vẫn còn tối, chúng ta hãy tăng tốc độ, cố gắng đến núi Thích Nhi kịp trong tối nay."

"Ừ, tên đã bản ra không thể thu lại!"

Ngụy Lão Tam thở dài, thu hồi ánh mắt: "Đã sắp xếp cho gia đình ta xong hết chưa?”

"Ngài yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong." Người bảo vệ cười nịnh nói: "Tất cả họ đang đợi ngài ở núi Thích Nhi, chờ khi các ngài đoàn tụ sẽ lập tức lên đường đi kinh thành!"

"Lão Viên đã hứa gì với ta, ngươi có biết hay không?" Ngụy Lão Tam hỏi.

Lão Viên chính là tên mật thám đã mua chuộc ông ta, trước khi ra tay đã hứa hẹn cho ông ta rất nhiều lợi ích.

Nhưng tên mật thám hành thích Cửu công chúa đã bị Tân Minh giết chết, Ngụy Lão Tam rất lo đối phương sẽ đổi ý.

"“Ngụy tiên sinh sao lại nói vậy, chuyện Viên tiên sinh đã đồng ý thì tất nhiên bọn ta cũng biế

Hộ vệ vỗ ngực nói: “Một ngàn hai trăm lượng bạc, một điền trang rộng lớn có ba lối ra vào kinh thành, mười cô nương Kim Nguyệt Các, cùng ba mươi nô lệ, đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài.

Lão gia của bọn ta cũng đã nói, chỉ cần ngài có thể chế tạo khinh khí cầu ở kinh thành và đáp ứng các điều kiện đã đề cập trước đó, mọi thứ sẽ tăng gấp năm lần!"

"Gấp năm lần? Tức là năm nghìn hai trăm lạng bạc, năm điền trang lớn, năm mươi cô nương và hơn một trăm nô lệ?"

Hơi thở của Ngụy Lão Tam không khỏi trở nên nặng nề.

Mặc dù Kim Phi coi trọng Ngụy Lão Tam, tiền lương cũng không thấp nhưng còn lâu mới đạt tới mức này.

"Ngụy tiên sinh, bây giờ ngài đã biết sự chân thành của lão gia nhà bọn ta rồi đúng không?”

Hộ vệ đến gần Ngụy Lão Tam: "Khi Ngụy tiên sinh phát đạt thì đừng quên tiểu đệ đấy nhé!"

"Huynh đệ yên tâm, nếu như ta thật có thể có được năm điền trang, ta sẽ cho ngươi một cái!"

Ngụy Lão Tam hào hứng nói. "Vậy cảm ơn Ngụy tiên sinh."

Tên hộ vệ ghé vào tai Ngụy Lão Tam thì thầm: "Ngụy tiên sinh thật hào phóng, †a sẽ không giấu ngài. Lão gia nhà bọn ta cũng nói rằng nếu ngài có thể chế tạo một quả lựu đạn, điều kiện trước đó sẽ là tăng gấp mười lần, lão gia nhà bọn ta cũng sắp xếp cho tiên sinh làm huyện lệnh!"

Vào thời phong kiến, huyện lệnh còn được gọi là quan phụ mẫu.

Đối với những người miền núi như Ngụy Lão Tam chưa trải sự đời mà nói, huyện lệnh chính là một siêu quan chức như trời.

Suy cho cùng, các quan chức cấp cao hơn đều nằm ngoài †ầm với của họ.

Đối với Ngụy Lão Tam, loại cám dỗ này tốt hơn nhiều so với bạc và các cô nương.

Đáng tiếc, ông ta chỉ có thể chế tạo khinh khí cầu, không thể làm lựu đạn, cho nên chỉ có thể lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không biết cách làm!"

"Vậy tiên sinh có biết ai biết làm không?" Hộ vệ nói tiếp: "Lão gia nhà bọn ta nói chỉ cần tiên sinh tìm được người có thể chế tạo lựu đạn thì vẫn có thể được làm huyện lệnh."

“Nghe nói người chế tạo lựu đạn đều là tử tù mà tiên sinh †ìm được từ bên ngoài, người ngoài căn bản không liên lạc được.” Ngụy Lão Tam lại lắc đầu. “Ta không quen ai như thế ca.

"Được”

Thật ra hộ vệ cũng biết chuyện của tử tù, vừa rồi chỉ ôm chút hy vọng hỏi thử một chút, phát hiện Ngụy Lão Tam thật sự không biết cho nên cũng từ bỏ.

Hản rút bội đao chém những chiếc gai bên đường: "Tiên sinh, chúng ta hãy đi nhanh lên, gia đình ngài vẫn đang đợi ở núi Thích Nhi đấy ạ."

"Được!"

Ngụy Lão Tam gật đầu, đi theo hộ vệ xuống đỉnh núi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bay ra từ bụi cỏ ở phía xa, trúng vào cổ người hộ vệ.