Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1742




Nhưng ai ngờ sau khi Ngụy Lão Tam nhìn thấy cờ hiệu, thay vì hạ xuống theo lệnh, ông ta lại càng cho khinh khí cầu lên cao, tiếp tục bay về phía sân đập lúa!

“Tất cả mọi người, giải tán đi!”

Trịnh Phương gầm lên với dân làng đang tụ tập ở sân đập. lúa.

Đáng tiếc là anh ta không có đủ uy tín ở trong làng, các dân làng không cũng sơ tán ngay mà còn nhao nhao hỏi tại sao.

Giọng nói của Trịnh Phương lập tức bị tiếng ồn bao phủ.

Lúc này khinh khí cầu đã bay đến phía trên sân đập lúa, Trịnh Phương ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu, trong lòng anh ta không khỏi cầu nguyện mọi chuyện đừng diễn ra như mình tưởng tượng.

Tiếc là chuyện không như mong muốn, Trịnh Phương nhìn thấy một bình dầu lửa đang cháy bị ném xuống.

Bình dầu lửa được làm bằng gốm, đập vào đầu một dân làng rồi vỡ thành từng mảnh.

Dầu lửa trong lọ cũng bắn tung tóe khắp nơi. Giây tiếp theo, dầu lửa bắn tung tóe bốc cháy dữ dội.

Lấy dân làng bị đập làm trung tâm, bán kính trong vòng một trượng đã lập tức biến thành biển lửa!

Mà đây mới chỉ là sự khởi đầu, sau đó, các bình dầu lửa thi nhau rơi xuống, trên sân đập lúa lần lượt vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết!

Bây giờ cũng không cần Trịnh Phương huy động, dân làng lập tức bỏ chạy tán loạn.

Bởi vì Trịnh Phương phát hiện sớm nên đã sơ tán đến một ngôi nhà dân ngoài sân đập lúa.

Nhìn thấy sân đập lúa đã biến thành biển lửa, Trịnh Phương nghiến răng tức giận: “Đi tìm nỏ hạng nặng nhanh lên, bắn hạ nó xuống cho tai”

Phụ tá nhanh chóng chạy đến chiếc nỏ hạng nặng gần nhất.

Đáng tiếc, Ngụy Lão Tam đã đoán trước nên cho khinh khí cầu bay rất cao, vượt quá tầm bản của nỏ hạng nặng.

Sau khi đốt sân đập lúa xong, Ngụy Lão Tam cũng không đi ngay mà điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay vào trong làng.

Tiểu Ngọc nhớ tới Cửu Công chúa và Quan Hạ Nhi vẫn còn ở trong phòng, sợ hãi tái mặt, hét lên: "Đi báo với phu nhân và điện hạ lập tức di chuyển!”

“Tiểu Ngọc, trong làng còn ai biết dùng khinh khí cầu không?" Trịnh Phương hỏi Tiểu Ngọc.

"Hôm qua ta nhìn thấy Lưu Quân và Hàm Tử đã về, bọn họ đều là người của đội bay." Tiểu Ngọc nhanh chóng trả lời.

"Phàn Thăng, lập tức đưa người đến kho khinh khí cầu, nắm lại quyền kiểm soát nhà kho!"

Trịnh Phương nhanh chóng nói: "Chí An, ngươi lập tức đưa người đi tìm Lưu Quân và Hàm Tử, bảo bọn họ nhanh chóng tới đây, để bản hạ tên phản bội chó má đó xuống!"

"Dạ" Hai nhân viên hộ tống nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trịnh Phương cũng không nhàn rỗi, sắp xếp để Tiểu Ngọc chuyển Cửu công chúa rời đi, còn anh ta dẫn những người khác đến tứ hợp viện của Kim Phi.

Vào sân, Trịnh Phương lao thẳng vào sau buồng, nhưng lại bị cận vệ của Quan Hạ Nhi ngăn lại.

"Trịnh đại ca, tiên sinh không có ở đây, trong phòng chỉ có phụ nữ, sao ngươi dám xông vào?”

Cận vệ canh cửa nhíu mày hỏi.

"Cô nương, Ngụy Lão Tam, người trông coi kho khinh khí cầu đã làm phản, ông ta đang ở trên trời ném mấy bình dầu lửa đang cháy rực xuống, ta nghi ông ta đang muốn thiêu rụi nơi này, nên ngươi nhanh chóng đưa phu nhân đi đi, nếu không thì sẽ muộn mất!"

Trịnh Phương sốt ruột đến mức dậm chân. “Cái gì?”

Cận vệ ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu càng ngày càng gần, nhanh chóng xông vào sau buồng.

Trong phòng, Quan Hạ Nhi vừa mới tỉnh lại, Nhuận Nương nước mắt lưng tròng cho cô uống nước, nhìn thấy cận vệ xông vào, Nhuận Nương đang định nói thì cô ấy đã bị mấy cận vệ đẩy ra.

Không nói một lời, mấy người họ bế Quan Hạ Nhi lên cáng rồi chạy ra bên ngoài.

"Mau tới xưởng chế luyện!" Trịnh Phương nhanh chóng dẫn đường.

Lò nung trong xưởng chế luyện luôn cháy quanh năm, mái nhà đã được xử lý để chống cháy nên không dễ thiêu cháy được.

Xưởng chế luyện và tứ hợp viện chỉ ngăn cách nhau một bức tường, đi vài bước là đến.

"Trịnh đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”