Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1724




Giáo úy cấm quân hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

“Lạc Lan, có chuyện gì vậy?” Tào Đông nhỏ giọng hỏi: “Sao lại vô duyên vô cớ đắc tội với cấm quân làm gì?”

“Tào đại ca, có chuyện rồi!” Lạc Lan kéo sang anh ta sang. một bên rồi nhanh chóng nói lại chuyện về ngọc tỷ.

“Tứ hoàng tử tạo phản rồi... Bệ hạ bị bức chết... Ngọc tỷ đang ở trong tiêu cục chúng ta...”

Tào Đông nghe vậy thì choáng váng hết cả đầu, anh ta ngơ ngác quay sang nhìn Lạc Lan: “Thế giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Đầu tiên, chúng ta phải nhanh chóng nói chuyện này cho tiên sinh và điện hạ trước!”

Lạc Lan vội vàng nói tiếp: “Ngoài ra, ta nghi ngờ Tứ hoàng. tử phái người cho nổ nhà kho trong cung và ngoài thành kia, nếu đúng như vậy thì chỉ sợ Tứ hoàng tử cũng sẽ ra tay với chúng ta, nên phải chuẩn bị ứng phó cho thật tốt!”

Tin tức truyền từ Đông Hải Giang Nam, rồi lại từ Giang Nam truyền về làng Tây Hà, cả Lạc Lan và Tào Đông đều không biết bây giờ Kim Phi đã bị tập kích trên biển.

“Quan hệ giữa Tứ hoàng tử và Cửu công chúa rất tốt, sẽ không tới mức đó chứ!” Tào Đông nói.

“Quan hệ có tốt tới đâu thì điện hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho Tứ hoàng tử giết cha đoạt vị đâu!” Lạc Lan lắc đầu rồi nói: “Nếu huynh là Tứ hoàng tử, huynh sẽ làm gì?”

“Ta nhất định sẽ tiêu diệt tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn nhanh nhất có thể!” Tào Đông đáp.

Anh ta vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng hô bên cạnh.

Quay đầu nhìn lại, cả hai người đều thấy cấm quân đứng bên đường đối diện đột nhiên giương cung lên nhằm vào tiêu cục.

“Cẩn thận!”

Hộ vệ của Lạc Lan ôm lấy cô ấy rồi trốn ra sau cổng.

Ngay sau đó, vô số mũi tên bay tới như mưa, đập cho cửa vang lên những tiếng ầm ầm.

Không chỉ riêng cổng chính như thế này, mà cả những bức tường bên ngoài cũng vậy.

Toàn bộ tiêu cục gần như bị bao phủ một nửa trong cơn mưa tên, nhiều nhân viên hộ tống đang sinh hoạt ở sân không hề phòng bị đột nhiên trúng tên.

Chỉ chốc lát, khắp nơi trong tiêu cục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng phản ứng của mọi người cũng rất nhanh, các nhân viên hộ tống ở trong phòng đều giơ nắp nồi, bàn và các vật khác vọt ra ngoài sân, che chẳn cho các đồng đội bị thương ở phía trước.

Còn một số người cầm lấy dao phay, lưỡi liềm, giáo trúc và các loại vũ khí khác nhảy lên nơi cao hơn, chuẩn bị phản công.

Khi nhìn thấy kẻ địch là cấm quân, không ít nhân viên hộ tống sửng sốt.

Bởi vì cấm quân là thủ vệ của hoàng thành, cũng là biểu tượng của hoàng thất, tấn công cấm quân chính là tạo phản.

Hậu quả quá nghiêm trọng, các nhân viên hộ tống không ai dám ra tay.

“Các ngươi còn đứng ngây người ra làm gì đó, đánh lại cho tai"

Trước cổng của tiêu cục, Tào Đông nhìn thấy nhân viên hộ tống gác cổng bị bản gần như thành con nhím, tức giận tới mức đỏ cả hai mắt.

Anh ta hiểu được rằng, Tứ hoàng tử đang quyết tâm ra tay. với tiêu cục Trấn Viễn.

Vì vậy Tào Đông cũng không ôm hy vọng may mắn nữa, nhìn thấy cấm quân đang bày trận bät đầu tiến lại gần, anh ta ngay lập tức ra lệnh đáp trả.

“Tào đại ca, nếu Tứ hoàng tử đã ra tay với chúng ta, vậy là đã hoàn toàn trở mặt rồi. Bọn chúng sẽ không tha cho các tiêu cục ở nơi khác, cũng sẽ không buông tha cho tiên sinh và điện hạ đâu!”

Lạc Lan vội nói: “Huynh cầm cự trước đã, ta truyền tin ra ngoài!”

Nói xong, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, Lạc Lan chạy về phía sân sau.

Hiện giờ tiêu cục đã bị cấm quân bao vây, phái người đưa tin ra ngoài chắc chẳn là không được, chỉ có thể trông cậy vào bồ câu đưa thư.

Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư tung cánh bay lên, nhưng mới ra tới gần bức tường đã bị một cơn mưa tên dày đặc bản rơi.

“Bao vây nơi này tới chết cho ta, một con muỗi cũng không được để lọt ra ngoài!”

Giáo úy cấm quân lạnh mặt hô.

Theo kế hoạch, hẳn ta mượn cớ để vào lục soát tiêu cục, sau đó sẽ khống chế nơi này, nhưng kế hoạch sắp thành công thì Lạc Lan lại xuất hiện.

Nên hắn ta mới buộc phải tấn công.

Năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì ai cũng biết, sau trận chiến này, không biết hẳn ta phải mất tới bao nhiêu thuộc hạ.

Tân hoàng lên ngôi, những thuộc hạ này sẽ là cái bệ nâng đỡ hắn ta lên, nếu chết quá nhiều người, hẳn ta sợ là không giữ được chức vụ.

Nhưng hẳn cũng không dám dừng lại, lại càng không dám để bồ câu đưa thư truyền tin tức đi.

Lạc Lan nhìn thấy bồ câu đưa thư bị bản rơi xuống thì nhíu mày lại.

May mẫn thay, kinh thành và làng Tây Hà thường xuyên liên lạc, nên số chim bồ câu đưa thư cũng được chuẩn bị nhiều hơn, Lạc Lan tranh thủ sai người khiêng lồng bồ câu ra giữa sân của tiêu cục.