Bất kỳ lời đồn nào cũng có người đầu tiên truyền bá, cách này của thím Ba tuy thô thiển nhưng vô cùng hữu dụng.
Khi các câu hỏi tăng lên từng cấp một, tất cả các ngón tay. đều chỉ về nhà trọ bên ngoài Hắc Phong Lĩnh.
Mấy ngày trước, trong nhà trọ có vài thương nhân thảo luận chuyện Kim Phi bị tập kích ở Đông Hải, bị người làm trong làng nghe được.
Sau đó, lời đồn lập tức lan truyền vào làng.
Kim Phi là trung tâm của làng Tây Hà, đề tài liên quan tới y vốn đã có sức hút, huống gì là một tin chấn động như này?
Thế nên lời đồn đã nhanh chóng truyền đi khắp làng.
Quan Hạ Nhi là chính thê của Kim Phi, độ uy tín trong làng chỉ đứng sau Kim Phi, sau khi cô chủ trì đại cuộc, lời đồn trong làng mau chóng bị dập tắt, công việc sản xuất và cuộc sống trong lòng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Nhưng rất nhiều dân làng cũng để ý răng đội tuần tra trong làng đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
Trịnh Phương vẫn đang xây dựng mấy lầu gỗ trên bãi đất trống giữa làng và núi sau, từ đêm tới ngày đều có nhân viên hộ tống luân phiên canh gác.
Mấy ngày sau, năm trăm quân Trấn Viễn trấn thủ Kiếm Môn Quan cũng bị điều tới đóng quân ở Trường Xà Câu ngoài làng để bảo vệ nhà máy vôi và nhà máy xi măng trong Trường Xà Câu.
Không chỉ ở trong làng, số lượng thủ vệ ở núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, núi Miêu Miêu cũng đều tăng lên.
Số lượng thủ vệ tăng lên, nhưng lựu đạn và khinh khí cầu đều bị tịch thu và tập trung lại bảo quản, lựu đạn dùng để huấn luyện bình thường cũng đều được đổi thành lựu đạn giả băng gỗ.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, Cửu công chúa lo rằng trong làng vẫn còn phản đồ.
Uy lực của lựu đạn kết hợp với khinh khí cầu vô cùng mạnh mẽ, lỡ như rơi vào tay phản đồ, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Dù cho không có lựu đạn và khinh khí cầu, đám nhân viên hộ tống còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, vẫn có thể dẫn đầu những quân đội khác ở Đại Khang.
Thế nên đám nhân viên hộ tống cũng không có mâu thuẫn thái quá với việc Quan Hạ Nhi tịch thu lựu đạn và khinh khí cầu.
Trong huyện Kim Xuyên, vẫn là khoảng sân nhỏ kín đáo đó.
Nhưng lần số ông lão tụ tập ở đây lại là ba người.
“Không ngờ cô nàng Quan Hạ Nhi này có thể khiến làng Tây Hà ổn định lại nhanh như vậy.”
Ông lão bên trái nói: “Chúng ta đã xem thường cô ta rồi.”
“Đỗ tiên sinh, không phải chúng ta xem thường Quan Hạ Nhi, mà là xem thường Vũ Dương công chúa!”
Ông lão ở giữa nói: “Đại nhân đã từng nói, Vũ Dương công chúa có tài trị quốc, cô ta mới là đối thủ mạnh nhất của của chúng ta.”
“Bào tiên sinh nói cũng có lý, nhưng ta cho rằng chúng ta không thể xem thường Quan Hạ Nhi.”