Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Châu Nhi.
Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi đang khóc nức nở, khế thở dài.
Quan Hạ Nhi khóc nhiều như vậy, rõ ràng cũng biết nội dung trong thư rất có thể là thật, chỉ là không muốn tin mà thôi.
"Tỷ tỷ, trong thư không phải có nói rồi sao, cũng không tìm được thi thể của phu quân và Tiểu Bắc, bọn họ có lẽ không sao đâu?"
Cửu công chúa tiến lên nằm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi, nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ, khóc không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì cả, việc chúng ta phải làm bây giờ là canh giữ kỹ làng Tây Hà, canh giữ kỹ Kim Xuyên, canh giữ kỹ tất cả những gì phu quân để lại, chờ phu quân trở lại!"
Nhưng Quan Hạ Nhi giống như không nghe thấy, vẫn âm thầm khóc tỉ tê.
Cửu công chúa lại khuyên thêm mấy câu, thấy Quan Hạ Nhi không có một chút phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ngồi một bên yên lặng bầu bạn.
Nửa giờ sau, Thấm Nhi trở lại. "Điện hạ, tất cả thích khách đều đã chết."
Thấm Nhi nói: "Xem xét thân thủ và sự tàn nhẫn trong chiến đấu của bọn chúng, không phải thứ người bình thường có thể bồi dưỡng được, hẳn là tử sĩ do quyền quý đặc biệt đào. tạo."
"Có thể nhìn ra là nhà nào không?" Cửu công chúa lạnh giọng hỏi.
“Trên người bọn chúng không có bất kỳ món đồ gì có dấu ấn, vũ khí được sử dụng cũng là đao kiếm bình thường, bất cứ thợ rèn nào cũng có thể rèn được." Thấm Nhi lắc đầu: "Ta không nhìn ra được lai lịch của bọn chúng."
"Không có người nào còn sống sao?" Cửu công chúa hỏi. "Không có, " Thấm Nhi nói: "Những người này là tử sĩ, trong miệng cũng ngậm sẵn thuốc độc rồi, sau khi mất đi năng lực phản kháng, lập tức uống thuốc độc tự sát."
"Có chuẩn bị rồi mới đến!" Cửu công chúa hơi nheo mắt lại: "Xem ra những người này nhắm đến tỷ tỷ!"
Xung quanh làng Tây Hà xây dựng số lượng lớn pháo đài, chặn tất cả các giao lộ, thế nên thích khách chỉ có thể lẻn vào. băng đường núi.
Từ giữa thôn đến sau núi có một khoảng đất trống lớn, nếu là ban ngày, bọn chúng vừa từ sau núi đi ra là sẽ bị phát hiện, cách duy nhất chính là nhân lúc trời tối âm thầm lẻn vào.
Điều này chứng tỏ thích khách chậm nhất là tối hôm qua đã tới rồi, chỉ là sau khi đi vào thì ẩn nấp, đợi đến khi Cửu công chúa trở lại làng Tây Hà mới ra tay.
Bởi vì lúc này, đội tuần tra trong làng vì sự an toàn của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, sẽ tập trung chú ý vào cổng làng, lúc này là thời cơ tốt để bọn chúng ra tay.
Nghĩ tới đây, Cửu công chúa không thể không nghỉ ngờ, bệnh sốt rét xuất hiện ở Tây Xuyên và đập Đô Giang, có phải là do có người cố ý đầu độc hay không.
Thế nhưng những thứ này chỉ là suy đoán, hơn nữa có phải là thật hay không đã không quan trọng nữa rồi.
Hôm nay việc quan trọng nhất là phải xác nhận Kim Phi có thật sự bị giết hay không, nếu thật sự đã bị giết thì cô ấy nên đi đâu?
Tiếp tục ở lại làng Tây Hà, hay cần phải trở lại kinh thành?
Cửu công chúa đang suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã chạy đến.
"Phu nhân, điện hạ, nhân viên hộ tống kia đã bị tra hỏi xongl"
Nghe được Tiểu Ngọc nói vậy, ánh mắt Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng khôi phục lại một ít ánh sáng.
"Hắn nói thế nào?" Cửu công chúa lạnh giọng hỏi: "Theo ta biết, lựu đạn cũng thuộc loại vũ khí do người trong làng quản lí, hắn lấy được lựu đạn từ đâu?"
"Tên nhân viên hộ tống này tên là Lư Phẩn Đản, năm tháng trước hắn gia nhập tiêu cục, biểu hiện cũng không tệ, vì ném lựu đạn rất chính xác nên được phân công đặc biệt dạy tân binh cách ném lựu đạn."
Ở sân huấn luyện ném lựu đạn sau núi có bình thường là do hắn giữ."
Tiểu Ngọc nói: hai quả lựu đạn thậ
"Chẳng trách hắn có thể lấy được lựu đạn, hóa ra là tự mình trộm được!"
Cửu công chúa hỏi: "Tại sao hẳn lại phản bội phu quân, phản bội tiêu cục?"
"Lư Phẩn Đản từ nhỏ cha mẹ mất sớm, là ca ca và tẩu tẩu nuôi hắn lớn, giúp hản lấy vợ, sinh hai đứa con."
Tiểu Ngọc tiếp tục nói: "Hai tháng trước, đột nhiên có người trói vợ con hắn và ca ca tẩu tẩu, uy hiếp Lư Phẩn Đản.
Người nhà là điểm yếu của Lư Phẩn Đản, vì sự an toàn của người nhà, hắn không thể không hợp tác với đối phương, nói với người trong làng là đã đưa người nhà đến huyện thành hưởng phúc rồi.
Ba ngày trước, đối phương tìm đến Lư Phẩn Đản, yêu cầu hẳn tìm cơ hội làm nổ chết phu nhân và điện hạ, nếu không làm được thì sẽ giết chết người nhà của hắn..."
Nói tới đây, vẻ mặt của Tiểu Ngọc vừa tức giận vừa bất lực.
Tức giận vì sự vô sỉ của kẻ địch, cũng tức giận vì sự ngu xuẩn của Lư Phẩn Đản.
Với mức độ tàn nhãn của kẻ địch, sao có thể bỏ qua cho người nhà của hẳn?