Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1662




Kim Phi đáp: “Ở Xuyên Thục còn rất nhiều việc, ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí ở đây đâu.”

Thấy Đại Lưu vẫn còn hơi do dự, y nói tiếp: “Bảo Khôi Cáp Tử mang theo ba khinh khí cầu, lại mang thêm hai lựu đạn nữa, sẽ không sao đâu.”

Năm ngoái khi nói chuyện phiếm với Trịnh Trì Viễn, đối phương đã từng nói, mấy năm trước thủy quân còn bắt được cướp biển phương tây.

Từ quá trình chiến đấu mà Trịnh Trì Viễn mô tả. Thuyền cướp biển của phương Tây không tiên tiến hơn Đại Khang là bao.

Mặc dù đã qua mấy năm, nhưng dựa theo quá trình phát triển thông thường, cho dù kỹ thuật đóng thuyền của đối phương có tiến bộ hơn nữa, cũng sẽ cách biệt không quá lớn.

Bằng không với tính cách cướp bóc thành quen của người phương tây, thì đã sớm đến tấn công Đại Khang rồi, cũng không suy đồi đến mức phải cấu kết với cướp biển Đại Khang.

Vì vậy Kim Phi không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.

Đại Lưu thấy Kim Phi kiên trì như vậy, bèn gật đầu nói: “Vậy được, ta đi tìm Hồng công tử”

Thuyền mà bọn họ mang từ Xuyên Thục tới đều là những chiếc thuyền lớn thích hợp cho việc di chuyển trên sông, nhưng không thích hợp đi trên biển.

Hồng Đào Bình biết được Kim Phi sắp ra khơi, không nói hai lời lập tức đưa Đại Lưu đi tìm thuyền suốt đêm.

Mặc dù nhà họ Hồng không có thuyền, nhưng bọn họ đã mấy đời đóng thuyền thuyền, tìm mấy con thuyền biển không thành vấn đề gì.

Hồng Đào Bình dẫn Đại Lưu đến bến tàu ở cách đó không xa, thành công mượn được hai chiếc thuyền đánh cá để bắt cá trên biển.

“Hồng công tử, hai chiếc thuyền này nhìn hơi cũ, liệu có bị rò nước không?”

Đại Lưu nhìn hai chiếc thuyền lớn trước mặt, khẽ cau mày.

“Tráng sĩ cứ yên tâm, hai chiếc thuyền này là do cha ta đóng, tốc độ rất nhanh, cũng rất chắc chắn. Đã sử dụng mười mấy năm mà không hề có vấn đề gì.”

Hồng Đào Bình đáp: “Chèo thuyền giống như đi giày vậy, mới hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn, mà chiếc thuyền cũ một nửa này mới là an toàn nhất, vì chúng đã trải qua những thử thách sóng to gió lớn, nếu là thuyền mới, ai biết nó có thể chịu nổi được hay không?”

“Có lý" Đại Lưu khẽ gật đầu: “Vậy ta muốn khoan ở trên boong thuyền, lắp thêm cung nỏ hạng nặng và xe băn đá, không thành vấn đề chứ?”

“Chỉ cần đừng làm hỏng đáy thuyền là được, cùng lắm là sau này ta đổi lại sàn ở trên boong là được.”

Hồng Đào Bình không để tâm nói. “Vậy xin đa tạ Hồng công tử!” Đại Lưu sau khi cảm ơn Hồng Đào Bình xong, bèn ngay lập tức bố trí nhân viên hộ tống lên thuyền để kiểm tra tình trạng thân thuyền.

Mặc dù nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên mặt nước, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thuyền có bị rò rỉ hay không.

Sau khi kiểm tra xác nhận hai chiếc thuyền đánh cá không có vấn đề gì, Đại Lưu mới sắp xếp nhân viên hộ tống lắp cung nỏ hạng nặng và xe ném đá lên boong thuyền.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc thuyền đánh cá đã được cải tạo xong, đang đậu ở ngoài xưởng đóng tàu.

“Tướng công, lần này rời khỏi Đông Hải, ta không biết cả đời này có còn được nhìn thấy biển nữa hay không, mà ta cũng chưa từng gặp bọn quỷ tóc vàng, hay chàng dẫn ta đi cùng đi.”

Đường Tiểu Bắc vừa giúp Kim Phi mặc đồ, vừa năn nỉ.

Thực ra cô ấy không hề hứng thú gì với bọn quỷ tóc vàng, nhưng nghe ngư dân địa phương kể rằng, càng đi sâu vào biển, cá câu được sẽ càng lớn.

Mấy ngày trước cô ấy muốn đi xa ra biển, nhưng A Lan không đồng ý, vì vậy cô ấy chỉ đành ngồi câu cá ở chỗ cách bờ biển không xa.

Biết Kim Phi sắp đi hơn trăm dặm ra ngoài biển, cô ấy lập tức có hứng thú.

Đối với người ở đất liền mà nói, nhìn thấy biển quả thực không phải là một chuyện dễ dàng, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Ăn sáng xong, Kim Phi dẫn theo Đường Tiểu Bắc, đi lên thuyền đánh cá dưới sự bảo vệ của Đại Lưu và cận vệ, trong sương sớm tiến vào Đông Hải.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một công nhân đóng thuyền mượn cớ đau bụng mà đã xin Hồng Đào Bình nghỉ một ngày.

Hồng Đào Bình thấy công nhân đau đến mức đổ cả mồ hôi hột, không suy nghĩ nhiều, bèn đồng ý cho nghỉ.

Người công nhân này sau khi rời khỏi xưởng, bèn lấy một một viên thuốc từ trong lòng ra nhét vào miệng, biểu cảm đau khổ trên mặt đã nhanh chóng biến mất.