Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1658




“Vì vậy, ta cần ngươi chế tạo ra những con thuyền đi biển càng sớm càng tốt, đi ra ngoài kia, đưa hạt giống của loài cây đó về. Tới lúc đó, chúng ta sẽ có thể chế tạo ra những con thuyền to hơn nữa, chắc chắn hơn nữa, rồi đi ra ngoài đại dương xem nó có điểm tận cùng hay không!”

Thật ra có rất nhiều cách để chống những mối hàn của sắt bị rỉ, nhưng để khuyến khích Hồng Đào Bình, Kim Phi không chỉ ra những cách kia.

Đóng thuyền là việc mà Hồng Đào Bình yêu thích nhất, đi xa cũng là ước mơ của anh ta.

Nghe Kim Phi nói vậy, hơi thở của Hồng Đào Bình cũng nặng nề hơn, anh ta võ ngực cam đoan: “Tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức tạo ra một thuyền đi trên biển nhanh nhất có thể cho ngài!”

“Ta tin tưởng năng lực của Hồng công tử!”

Kim Phi vỗ vai anh ta rồi nói: “Ngươi cần gì thì cứ nói cho người của ta. Cần tiền có tiền, cần người có người, cần cái gì thì có cái đói”

“Đa tạ tiên sinh!” Hồng Đào Bình lại càng thêm phấn khích hơn.

Anh ta từ nhỏ đã rất thích đóng thuyền, cũng có tài năng, nhưng trước đây, khi cha anh ta còn sống, bao nhiêu ý tưởng của anh ta đều bị người cha này gạt bỏ.

Không phải vì những thiết kế của Hồng Đào Bình không tốt, mà là do cha của anh ta phải nuôi rất nhiều người trong nhà họ Hồng, lúc nào cũng phải tính toán chỉ phí và lợi nhuận.

Thiết kế của Hồng Đào Bình chú trọng vào tính thực dụng và vẻ bề ngoài, không chú trọng nhiều về chỉ phí, nên lần nào cũng bị từ chối.

Chuyện này đã khiến Hồng Đào Bình luôn có cảm giác tay chân lúc nào cũng bị trói lại.

Bây giờ đã tốt hơn rồi, sau khi nhà họ Hồng sa sút, những người kia đều đã tan đàn xẻ nghé, một số người thậm chí còn tránh mặt Hồng Đào Bình.

Với hành động này của họ, Hồng Đào Bình tất nhiên cũng sẽ không nhớ tới tình cũ nữa.

Sau khi anh ta đi theo Kim Phi, có rất nhiều người muốn nương tựa vào anh ta, muốn kiếm một chức quan trong bến tàu, nhưng tất cả đều bị Hồng Đào Bình đuổi đi.

Hiện tại anh ta chẳng cần quan tâm tới vấn đề về chỉ phí, cũng chẳng cần quan tâm tới đám người kia, chỉ cần tập trung vào đóng thuyền là được.

Những ngày thế này chính là mơ ước của Hồng Đào Bình trước đây.

“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn cũng sẽ cố gắng hết sức hợp tác với Hồng công tử!”

Hàn Phong thấy Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này nên cũng cam đoan theo.

“Lão Hàn, trước khi ta tới đây, tẩu tẩu còn cố ý tìm tới ta để phàn nàn, nói ta phải đưa ngươi về. Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa Đại Cường tới đây."

Kim Phi nói: “Lát nữa ngươi bàn giao công việc với Đại Cường là có thể rời đi được rồi.”

Đường Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thâm bĩu môi.

Vợ của Hàn Phong là Thạch Lăng Vân đang đi cùng Trương Lương đến thành Du Quan, sao có thể tìm Kim Phi nói chuyện được chứ?

Đường Tiểu Bắc còn biết được Thạch Lăng Vân đang đi đâu, Hàn Phong chắc chắn càng biết rõ.

Nhưng Hàn Phong vẫn chưa ngốc tới nỗi vạch trần Kim Phi ngay tại đây, anh ta đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ! Ngày mai ta sẽ giao hết cho Đại Cường.”

Anh ta biết rằng Kim Phi làm vậy là có việc khác muốn giao cho mình.

“Đừng để ngày mai. Không phải bên này bây giờ không có việc gì sao? Đại Lưu, sai người đi tìm Đại Cường tới đây, chúng †a mở một cuộc họp nhỏ.”

Kim Phi lại quay sang Hồng Đào Bình rồi nói: “Hồng công tử, nếu không có việc gì nữa thì ta về trước nhé?”

“Tiên sinh cứ đi trước đi!” Hồng Đào Bình khoát tay nói: “Ròng rọc kéo tay đã treo lên rồi, xưởng đóng tàu không còn việc gì nữa đâu.”

Kim Phi gật đầu, rồi cùng Đường Tiểu Bắc và Hàn Phong trở lại chỗ của mình.

Lúc họ về tới nơi thì Đại Lưu đã gọi Đại Cường tới.