Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1650




Chuyện đã xảy ra, Kim Phi cũng không có cách nào thay đổi được, y chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp hậu sự thôi.

“Dạt" Đại Lưu gật đầu đồng ý. "Đi gọi Mãn Thương tới đây." Kim Phi lại nói một câu. “Dạ!” Đại Lưu đáp lại một tiếng, xoay người rời đi.

Trong phòng, Cửu công chúa cũng mặc quần áo xong rồi.

Nhìn thấy Kim Phi đi vào, cô ấy thấp giọng hỏi: "Phu quân, sao vậy?"

"Đông Hải xảy ra chuyện!" Kim Phi kể lại chuyện ở Đông Hải.

"Cướp biển đáng chết!" Cửu công chúa nghe xong, tức giận siết chặt năm đấm.

Kể từ khi Kim Phi nói với cô ấy, nơi xa hàng chục nghìn dặm ở nước ngoài có loại lương thực một mẫu trồng được nghìn cân, Cửu công chúa đã mong chờ mang loại lương thực này đến Đại Khang.

Điều kiện tiên quyết để đạt được mục tiêu này là đóng được một con tàu lớn có thể vượt biển được hàng chục nghìn dặm.

Nên Cửu công chúa và Kim Phi rất coi trọng bến tàu của Hồng Đào Bình.

Kết quả là chiếc cần cẩu cần thiết cho bến tàu đã bị bọn cướp biển đánh chìm ngay sau khi vận chuyển ra Đông Hải.

"Không sao, nghe Mãn Thương nói cần cẩu thứ hai đã làm xong rồi, chỉ cần đưa tiếp một cái tới nữa là được."

Kim Phi thấy Cửu công chúa tức giận, nhẹ giọng an ủi.

"Bây giờ, chúng ta chỉ có thể làm như vậy." Cửu công chúa chỉ đành gật đầu.

Cần cẩu làm băng sắt lại chìm xuống đáy biển, với trình độ kỹ thuật hiện có của Đại Khang, thì việc vớt lên còn tốn nhiều công sức hơn là làm một cái mới.

Lúc này Mãn Thương đã ngủ, nhưng khi biết Kim Phi đang †ìm mình, anh ta mặc quần áo đứng dậy ngay.

Lúc đi vào sân của Kim Phi, anh ta còn chưa mang giày xong.

“Vào đi, tiên sinh và điện hạ đang đợi ngài.” Lần này Châu Nhi lần này cũng không ngăn cản.

Vừa rồi cô ấy đứng ở cửa trong sân cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Đại Lưu.

Mãn Thương bước vào phòng, lễ phép cúi đầu chào Kim Phi và Cửu công chúa trước, sau đó hỏi: “Tiên sinh tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Ta nhớ lần trước ngươi đã nói cần cẩu thứ hai đã làm xong phải không?" Kim Phi hỏi thẳng.

"Đúng vậy, Mãn Thương gật đầu: “Lúc ta đến đây cũng sắp hoàn thành rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn mấy hôm trước đã xong”

"Vậy thì tốt rồi, ngày mai ngươi về một chuyến, lắp cân cẩu này lên thuyền đưa tới Đông Hải.” Kim Phi nói.

“Cái này cũng đưa tới Đông Hải ư?” Mãn Thương sửng sốt một chút.

Hồng Đào Bình cần một chiếc cần cẩu, xưởng luyện gang của anh ta cũng cần.

Khi anh ta đến đây, các nữ học trò đang chuẩn bị đường ray rồi.

Nhưng Mãn Thương chưa bao giờ phản đối yêu cầu của Kim Phi.

Cũng không hề hỏi Kim Phi sao lại đưa cái cần cẩu thứ hai đến Đông Hải, chỉ sửng sốt một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Sau khi quay về, ta sẽ giải thích chuyện ở đây cho Vũ Hồng, sáng mai ta sẽ về sớm."

Vạn Vũ Hồng là tỷ tỷ của Vạn Hạc Minh, đệ tử thứ ba của Kim Phi, nên tất nhiên Mãn Thương sẽ quan tâm tới cô ấy nhiều hơn.

Mãn Thương thật thà hơi chất phác, mà Vạn Vũ Hồng đối nhân xử thế lại hoạt bát hơn, vừa lúc bù đắp cho khuyết điểm này, cô ấy nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của Mãn Thương.

Xưởng luyện gang có cục diện như bây giờ, thì không thể thiếu công của Vạn Vũ Hồng.

Mãn Thương là người thật thà, Kim Phi nói gì làm đó, nhưng Kim Phi không thể không giải thích.

Nếu không, oán hận sẽ tích tụ theo thời gian cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nên Kim Phi gọi Mãn Thương tới nói hết thảy mọi việc ở Đông Hải.

Mãn Thương nghe xong trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Điều quan trọng nhất là sau khi trở về, anh ta cũng có thể đưa ra lời giải thích cho những người khác trong xưởng luyện gang.