Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1646




Khánh Hâm Nghiêu đoán không sai, Trần Cát lúc này cũng đã nhận được tin chiến sự do mật thám của Cục tình báo đưa tới từ phía bắc.

Trần Cát vốn là người đa cảm, hôm nay hoàn thành được tâm nguyện suốt nhiều năm, lúc này có thể tưởng tượng được trong lòng kích động đến thế nào.

Nhìn tin chiến sự trong tay, ông ta kích động đến mức hai chân như nhữn ra.

Đại thái giám Ngân Tước đứng phía sau vội vàng đưa tay ra đỡ Trần Cát.

Tần Trấn tới đưa tin vội vàng cúi đầu xuống, giả bộ như không thấy Trân Cát ngã, để tránh ngày mai vào triều lúc anh ta bước chân trái vào cửa trước sẽ bị Trần Cát nhằm vào.

Thật ra Tân Trấn suy nghĩ nhiều rồi, Trần Cát lúc này không hề chú ý tới anh ta, chỉ nhìn đi nhìn lại tin chiến sự, trong miệng còn lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Tốt quái! Thật tốt quá!"

Lẩm bẩm tầm nửa giờ đồng hồ, Trần Cát cuối cùng mới bình tĩnh lại.

"Ngân Tước, lập tức đưa tin chiến sự này đưa đến viện Khu Mật, bảo bọn họ gìn giữ cẩn thận, tuyệt đối không được làm mất!"

"Vâng!" Ngân Tước nhanh chóng nhận lấy tin chiến sự, chuẩn bị tự mình đưa đến viện Khu Mật.

"Còn nữa, bảo bọn họ viết chiếu thư, trẫm muốn phong Kim Phi làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chỉ huy binh mã cả nước!"

Trần Cát lại nói thêm.

Ngân Tước gần như hai mươi bốn giờ đều ở cạnh Trần Cát, coi như là tâm phúc thân cận nhất với Hoàng đế, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ nghi ngờ nào đối với mệnh lệnh của Trần Cát.

Nhưng lúc này vẫn sửng sốt một lúc.

Nhưng ông ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, cúi người nhận mệnh rồi rời đi.

Tần Trấn cúi đầu, khóe mắt nhìn Ngân Tước rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hoàng quay cuồng như gió bão.

Nhất Tự Tịnh Kiên Vương là gì?

Nhìn ý trên mặt chữ là có thể hiểu.

Đó là tước vương có thể tồn tại bên cạnh Hoàng đế.

Chức Nhất Tự Tịnh Kiên Vương này cũng giống như chức quốc sư, không phải là biên chế thông thường của triều đình, phần lớn thời gian không có người giữ chức quan này.

Khác quốc sư ở chỗ, quốc sư nói theo một mức độ nào đó, là chức danh ảo không có chút quyền lực thực sự nào.

Nhưng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thì khác.

Ở thời đại phong kiến, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chính là đại nguyên soái chỉ huy binh mã cả nước.

Trừ cấm quân xung quanh kinh thành ra, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương có quyền điều động tất cả binh mã khắp nơi!

Đó thật sự là dưới một người trên vạn người!

Khắp thiên hạ trừ Hoàng đế ra, không có bất kỳ người nào khác có thể ngăn được.

Thế nên trong lịch sử Nhất Tự Tịnh Kiên Vương càng lúc càng ít, mỗi một người không chỉ lập được chiến công hiển hách, còn là trọng thần tâm phúc được Hoàng đế tin tưởng tuyệt đối!

Một khi xuất hiện trọng thần như vậy, cán cân triều đình sẽ nhanh chóng bị nghiêng.

Tân Trấn rất muốn khuyên nhủ Trần Cát, nhưng thấy dáng vẻ ngẩng cao đầu của Trần Cát, Tân Trấn biết ông ta chắc chắn sẽ không nghe mình, không thể làm gì hơn là nén ý định này lại, chuẩn bị ngày mai bảo quần thần đi đối phó Trần Cát.

Anh ta không tin quần thần sẽ cho phép xuất hiện một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Tân Trấn vốn tưởng là ngày hôm sau lên triều mới có thể bàn luận chuyện này, nhưng không ngờ đám đại thần trong viện Khu Mật sau khi nhận được lời do Ngân Tước truyền thì đứng ngồi không yên, cùng nhau chạy đến Ngự Thư Phòng xin được gặp Trần Cát.

Kẻ cầm đầu chính là Chung Vô Cực mà Cửu công chúa tuyển chọn, chuẩn bị bồi dưỡng làm Tể tướng.

Lúc này Trần Cát đã bình tĩnh lại, mặc dù biết ý đồ của đám đại thần này, nhưng cố ý giả bộ hồ đồ: "Các vị ái khanh lúc này tới đây là vì chuyện gì?"

"Bệ hạ, Ngân Tước đến viện Khu Mật truyền đạt lệnh của bệ hạ, bảo bọn thần viết chiếu thư phong quốc sư Kim Phi thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!"

Chung Vô Cực dẫn đầu nói: "Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, bọn thần cố ý tới xin chứng thực!"

"Là trãm bảo Ngân Tước đi." Trần Cát gật đầu thừa nhận.

Vừa dứt lời, Chung Vô Cực bèn cúi người nói: "Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại ạ!"

"Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại ạ!"

Những đại thần khác cũng lần lượt cúi người.