Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1643




Hôm nay, Hương Thảo Lan Tâm đến nhà tập thể trước đây để thu dọn đồ đạc, các cung nữ khác đều vô cùng ngưỡng mộ.

Một số cung nữ hơi lớn tuổi đều nói bọn họ cuối cùng cũng không phải chịu khổ cực nữa rồi, về sau đi theo quốc sư đại nhân hưởng phúc.

Mặc dù lúc đó Hương Thảo, Lan Tâm ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng thực ra trong lòng cũng cầu mong được như vậy.

Không ngờ mới ngày đầu tiên đến đây, nguyện vọng này đã thành hiện thực rồi.

Không cần biết sau này thế nào, chí ít Kim Phi đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, đã là một món hời lớn rồi.

“Đa tạ đại nhân!”

Vành mắt Lan Tâm đỏ hoe, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Hương Thảo ngăn lại.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra, Kim Phi vừa mới nói rằng ở đây không được quỳ.

Sau khi Hương Thảo ngăn Lan Tâm lại, bèn thuận tay kéo thắt lưng xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Tâm lập tức đỏ ửng, nhưng cô ấy lại không hề phản kháng.

Bọn họ đều biết lí do mà Khánh phi sai bọn họ tới đây, cũng đã chuẩn bị xong tỉnh thần rồi.

Lúc trước có lễ còn có chút ép buộc, nhưng từ khi Kim Phi đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, trong lòng hai người cũng không còn bất kỳ sự miễn cưỡng nào nữa.

Ngược lại còn cảm thấy hơi may mắn.

May mắn không bị Khánh phi bỏ lại trong cung mà mang theo ra ngoài.

Ở trong cung, dù từng được Trần Cát sủng hạnh, thì số phận cũng không khác biệt là mấy so với các cung nữ khác.

Vì Trần Cát mỗi năm đều sủng hạnh quá nhiều cung nữ, hoàn toàn không thèm nhìn thẳng vào bọn họ, có lẽ sau khi xong việc là đã quên mất bọn họ là ai rồi.

Nhưng Kim Phi thì khác.

Trên đường từ kinh thành tới đây, mặc dù Kim Phi không chú ý tới bọn họ, nhưng bọn họ lại thường xuyên lén quan sát Kim Phi.

Ở trong mắt bọn họ, Kim Phi cư xử với mọi người rất hòa nhã, dù với một người cao quý như Khánh phi, hay là với người kéo xe, thái độ ấy đều không thay đổi.

Mặc dù y thường xuyên trêu đùa Thấm Nhi và Châu Nhị, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được, Kim Phi rất tôn trọng bọn họ.

Có một lần, bọn họ thậm chí còn thấy Thấm Nhi thủ thế định đá Kim Phi.

Theo Hương Thảo, Lan Tâm thấy, hành động như vậy chính là đại nghịch bất đạo, lúc đó bọn họ đều bị dọa sợ, cho rằng Thấm Nhi chết chắc rồi.

Nhưng ai ngờ lúc đó Kim Phi lại không hề tức giận, mà còn làm mặt quỷ với Thấm Nhi rồi bỏ chạy.

Bắt đầu từ giây phút đó, hai người đã từng tưởng tượng ra rằng nếu bản thân gặp được người chủ như vậy thì tốt biết bao.

Từ sự quan sát của bọn họ với Kim Phi, có thể nhìn ra được đây là một người trọng tình trọng nghĩa.

Chỉ cần đi theo Kim Phi, có lẽ cả đời này đều có chỗ để dựa vào.

Hơn nữa, Kim Phi vẫn còn trẻ, có bản lĩnh, lại đẹp trai, hầu hạ Kim Phi chẳng phải tốt hơn gấp vạn lần so với hầu hạ lão già tệ hại Trần Cát kia hay sao?

Vì vậy lúc này đối mặt với Kim Phi, hai người không hề cảm thấy uất ức, mà hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Hương Thảo, Lan Tâm đều hiểu lí do Khánh Phi sai bọn họ tới đây, bây giờ lại là mùa hè, hai người đều mặc quần áo rất mỏng manh, sau khi cởi áo ngoài ra, bên trong đã không còn gì cả.

“Khụ khụ!"

Kim Phi đâu ngờ hai người họ nói làm là làm luôn, hơn nữa vừa làm đã lập tức tăng tốc.

Ngụm trà mà y vừa đưa vào miệng lập tức phun hết ra ngoài, cổ họng nghẹn lại, bắt đầu ho dữ dội.

“Đại nhân, ngài sao vậy?”

Hương Thảo, Lan Tâm cùng tiến lên phía trước, lo lắng hỏi. “Ta đột nhiên nhớ ra, còn có chút việc chưa làm xong.” Kim Phi đẩy hai người ra, bối rối chạy ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng ngủ, vốn đã sắp đi đến cửa, y lại quay người lại, võ nhẹ lên đâu Cửu công chúa.