Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1619




Thật ra mấy tháng trước, Kim Phi vốn định sản xuất súng kíp, nhưng dựa vào điều kiện của xưởng chế luyện lúc đó, Kim Phi chỉ có thể miễn cưỡng sản xuất súng hỏa mai mồi cò.

Súng hỏa mai mồi cò cần phải đổ đầy thuốc súng từ họng súng, sau đó dùng một cây gậy cắm thật chắc vào thuốc súng, rồi nhét những viên đạn như hạt sắt vào họng súng, cuối cùng đốt ngòi lửa ở chuôi súng, làm lửa bén vào thuốc súng bên trong nòng súng, mượn lực tạo ra từ thuốc nổ, đẩy đạn ra khỏi họng súng.

Loại súng này tốc độ nạp đạn quá chậm, hơn nữa độ chính xác lại quá thấp, tầm bắn cũng gần.

Quan trọng nhất là theo điều kiện của xưởng chế luyện lúc đó, các lô hàng sản xuất nòng súng có tỷ lệ nổ rất cao.

Kim Phi tính toán mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn hoãn việc nghiên cứu súng ống, bỏ nhiều công sức ra để cải tiến nỏ hạng năng và mũi tên.

Trước mắt xem ra, Kim Phi lại một lần nữa đưa ra một quyết định chính xác.

Nếu như lần này tiểu đoàn Thần Cung không sử dụng cung nỏ hạng nặng nữa mà thay vào đó là súng hỏa mai mồi cò thì sẽ khó đánh.

Mưa lớn sẽ làm cho lửa của súng hỏa mai mồi cò mất đi tác dụng, quân Bắc phạt chỉ có thể đánh cận chiến với ky binh Đông Man.

Mặc dù chưa chắc là quân Bắc phạt không đánh được cận chiến, nhưng chắc chắn thương vong sẽ rất lớn, sao có thể ung dung như bây giờ được?

Khai chiến đã lâu như vậy, người Đông Man bị giết máu chảy thành sông, nhưng ngay cả việc đến gần phòng tuyến của quân Bắc phạt cũng không làm được.

Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, Dakima ngửa đầu nhìn mây đen trên bầu trời, nhận ra tiểu đoàn Thần Cung vẫn giữ nhịp độ bắn như trước, bất đắc dĩ phải tuyên bố rút lui.

“Đại vương, giờ rút lui về doanh trại hay vẫn tiếp tục bao vây bọn họ?”

Một thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ hỏi.

Bộ lạc của hắn được phân ở đội đầu tiên, là một trong những bộ lạc sớm nhất phát động tấn công.

Sau khi trải qua trận đánh này, không biết người trong bộ lạc của hắn còn sống sót được mấy người.

“Bao vây bọn họ?” Dakima liếc tiểu thủ lĩnh: “Mùa hè mưa nhanh đến, cũng nhanh tạnh, chờ chút nữa mưa tạnh, khí cầu màu đen của bọn chúng lại có thể bay lên trời, làm sao có thể bao vây được bọn chúng?”

“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chúng ta cứ rút lui như vậy sao?”

Tiểu thủ lĩnh trợn mắt, không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ người của ta phải chết vô ích như vậy à?”

Quy tắc trên thảo nguyên tàn khốc, thủ lĩnh của bộ tộc không có người thì còn gọi gì là thủ lĩnh?”

Một mình ở trên thảo nguyên hắn căn bản không thể nào sống sót, nhóm kẻ thù trước đây sẽ không chút do dự mà đổ thêm dầu vào lửa, vậy nên tiểu thủ lĩnh cũng không từ giá nào.

“Tala, ta biết ngươi rất đau lòng, cũng biết ngươi rất tức giận, nhưng ở trên chiến trường, sự tức giận không được lợi ích gì cả.”

Dakima không tàn bạo như Yakimo, hắn võ nhẹ lên vai tiểu thủ lĩnh: “Người của ngươi đều là anh hùng, nể mặt bọn họ hy sinh, lần này ta tha cho ngươi tội bất kính, quay về ngươi đi tìm Sói Đen, gã sẽ che chở cho ngươi!”

“Vâng!” Tiểu thủ lĩnh nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sói Đen là thủ lĩnh bộ lạc tín nhiệm nhất của Dakima, có gã che chở, cái mạng nhỏ này cũng coi như giữ được.

Dakima khoát tay, mặt đầy lo lắng đi xuống đài. Đối với các ky binh Đông Man xông lên tiền tuyến mà nói, thời gian một nén hương là quá sức chịu đựng, sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức dừng tấn công, bắt đầu rút lui.