Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1610




Kim Phi không nhịn được cười.

Cửu công chúa cũng khẽ nhíu mày.

Người Đông Man vẫn còn cách xa hơn ngàn dặm, đợi bọn chúng đến, Kim Phi đã quay về Kim Xuyên rồi.

Trần Cát bảo Kim Phi trở về, rõ ràng là do ông ta sợ, bảo Kim Phi về lại kinh thành để bảo vệ ông ta.

"Tần thống lĩnh trở về nói với bệ hạ, người Đông Man tuyệt đối sẽ không tới được Trung Nguyên, bảo bệ hạ yên tâm đi." Kim Phi nói: "Ta sẽ không trở về."

Vì chuyến đi về nhà này, tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành và thương hội Kim Xuyên huy động lực lượng, chuẩn bị trong thời gian rất dài.

Bây giờ cũng ra khỏi thành rồi, Kim Phi sao có thể trở về?

"Quốc sư đại nhân, ngài... Ngài không trở về ư?"

Tần Trấn sửng sốt, thiếu chút nữa đã thốt lên hai chữ kháng chỉ.

Trong thời đại phong kiến, Hoàng đế là bậc chí cao vô thượng, lời của Trần Cát chính là thánh chỉ.

Kim Phi không trở về, thật ra chính là kháng chỉ.

Với thực lực bây giờ của Kim Phi, cho dù có kháng chỉ thì Trần Cát cũng không có cách nào làm gì được y, nhưng như vậy sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của Trần Cát.

Hôm nay Kim Phi dám kháng chỉ, ngày mai kẻ khác cũng sẽ kháng chỉ.

Qua thời gian dài, Hoàng đế còn uy tín tiếng nói gì nữa?

Thế nên Cửu công chúa nhanh chóng hòa giải: "Tần thống lĩnh, ngươi trở về nói với phụ hoàng, là bổn cung không muốn trở về."

Tân Trấn nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửu công chúa và Trần Cát là cha con, Trần Cát cũng chỉ bảo Tần Trấn truyền đạt mệnh lệnh, cũng không chính thức hạ chỉ, cho dù người khác biết, cùng lắm cũng chỉ nói Trần Cát cưng chiều Cửu công chúa, như vậy có thể bảo vệ uy tín của Trần Cát một cách tốt nhất.

Tần Trấn nhìn xung quanh, sau đó đến trước mặt Kim Phi thấp giọng hỏi: “Quốc sư đại nhân, chúng ta quen biết nhau như vậy rồi, ngài cho ta biết cụ thể đi, ngài chuẩn bị đối phó với người Đông Man như thế nào?”

Kim Phi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tân Trấn, mà hỏi: "Tần thống lĩnh, ngài biết tại sao ban đầu ta phải bỏ thuốc người Đông Man không?”

"Muốn lấy ít thắng nhiều, dĩ nhiên phải dùng mưu kế, nếu không sao đánh thắng được Yakimo?" Tần Trấn trả lời.

"Không, thật ra thì ban đầu cho dù đối đầu trực diện, tiêu cục Trấn Viễn của ta cũng không sợ Yakimo, điều duy nhất †a lo lắng chính là khiến bọn chúng sợ, bọn chúng chạy loạn khắp nơi, đi gây họa cho người dân, thế nên mới bỏ thuốc bọn chúng!"

Kim Phi lắc đầu nói: "Hôm nay đại quân Đông Man mới đến thành Du Quan, còn xa cả ngàn dặm mới đến Trung Nguyên, Lương ca có thể ra tay toàn lực, cho dù đánh bọn chúng tan tác, bọn chúng cũng không thể tới Trung Nguyên gây họa, còn gì đáng sợ đâu?”

Tần Trấn nghe vậy, rốt cuộc cũng ý thức được khoảng cách giữa mình và Kim Phi.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Anh ta nghe nói vua Đông Man đích thân dẫn đại quân một trăm ngàn binh lính tới thành Du Quan, ý nghĩ đầu tiên anh ta có là quân Bắc phạt tiêu đời rồi.

Nhưng Kim Phi lại cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy Trương Lương cuối cùng cũng có thể ra tay toàn lực.

Điều này cho thấy Kim Phi tin tưởng chắc chắn quân Bắc phạt có thể đánh bại người Đảng Hạng.

Mặc dù nghe có vẻ không tưởng tượng nổi, nhưng Tần Trấn suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Quân Bắc phạt có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ và nhiều loại vũ khí khác, còn cả áo giáp đen đao kiếm khó đâm thủng, còn cướp được rất nhiều ngựa chiến từ tay Yakimo, đã bù đắp được khuyết điểm cuối cùng.

Tần Trấn tưởng tượng mình là vua Đông Man, có vẻ như người Đồng Man thật sự không có bao nhiêu phần thắng.

"Tần thống lĩnh, đừng tiễn nữa, trở về đi."

Kim Phi vỗ vai Tân Trấn, đưa Cửu công chúa trở lại xe ngựa.

Tân Trấn biết Kim Phi đã quyết định rời đi, trong lòng tuy cảm thấy bất lực, nhưng vẫn không hề ngăn cản, để mặc Kim Phi rời đi.

Phía bắc, Trương Lương dẫn quân Bắc phạt tiến vào biển cỏ rộng lớn.

"Ruộng đất từng phì nhiêu biết bao, bị người Đông Man tàn phá đến mức chỉ còn cỏ hoang mọc dài, đáng tiếc quá."