Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1602




Nói đến đây, Khánh phi đột nhiên đứng dậy, vừa khóc vừa đi về phía thiền điện, ôm một đống quần áo trẻ sơ sinh ra.

Sau khi bà ấy biết Cửu công chúa mang thai đã khâu từng đường kim mũi chỉ một.

"Mẫu phi...."

Cửu công chúa vô cùng cảm động, lúc này mắt cô ấy cũng đỏ hoe.

Đột nhiên, Cửu công chúa quay người quỳ về phía Trần Cát: "Phụ hoàng, con gái có một yêu cầu quá đáng!"

"Ôi, Vũ Dương, con còn đang mang thai đó, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, quỳ gì mà qùy chứ? Nhanh đứng lên đi"

Trần Cát nhanh chóng tiến lên kéo Cửu công chúa lên.

Nhưng Cửu công chúa lại ngoan cố không chịu đứng dậy: "Nếu như phụ hoàng không đồng ý, con gái sẽ không đứng dậy!"

"Nếu con thực sự không đứng lên, tên nhóc Kim Phi đó sẽ đến phá hậu cung của trẫm luôn đấy?"

Trong lòng Trần Cát chửi thầm, ngoài miệng lại hỏi: "Nói đi, con có yêu cầu quá đáng gì?"

"Mẫu phi vẫn luôn muốn đến Tây Xuyên cúng tế đại cữu, nhưng chưa bao giờ thực hiện được, con gái muốn đưa mẫu phi cùng đến Tây Xuyên!" Cửu công chúa trả lời.

Khánh phi nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ấy cũng quỳ gối về phía Trần Cát với vẻ mặt mong đợi nói: "Bệ hạ, xin hãy cho thiếp được toại nguyện!"

Khánh Liên Thành - cha ruột của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam, là đại ca của Khánh phi.

Huynh trưởng như cha, Khánh phi từ nhỏ đã lớn lên cùng Khánh Liên Thành.

Sau này, Khánh Liên Thành đầu quân nhập ngũ, suốt ngày chiến đấu ở biên giới, mấy năm mới về kinh thành một lần, Khánh phi cũng bị đưa vào cung, nên số lần hai huynh muội gặp mặt lại càng ít.

Sau này, Khánh Liên Thành bị thương giải ngũ, bị Trần Cát phái đến Tây Xuyên, chưa được hai năm thì bị bệnh chết.

Không được gặp mặt đại ca lần cuối, cũng không thể đến tế lễ tảo mộ luôn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Khánh phi.

Nhưng bà ấy là phi tần của hoàng đế, không thể tùy tiện xuất cung, sự tiếc nuối chỉ có thể giữ lại trong lòng.

Lúc này Cửu công chúa đề nghị muốn dẫn bà ấy cùng đến Tây Xuyên, Khánh phi sao có thể không kích động?

Như vậy, không chỉ có thể tế lễ với huynh trưởng, còn có thể chăm sóc Cửu công chúa.

Trần Cát cúi đâu nhìn Cửu công chúa và Khánh phi đang quỳ dưới đất, thở dài nói: 'Nhanh đứng lên đi, Trầm đồng ý với hai người!"

"Cám ơn bệ hạ!"

Khánh phi nghe vậy nên vui vẻ đứng lên.

Cửu công chúa cũng vui mừng.

Toàn bộ Đại Khang không biết có bao nhiêu cô gái mơ ước vào cung làm phi tân, nhưng Cửu công chúa lớn lên trong cung cảm thấy việc vào cung làm phi là một nỗi bất hạnh lớn nhất của người phụ nữ.

Không chỉ vì việc để có một cơ hội được thị tẩm mà phải âm thầm tranh đấu với các phi tử khác, còn hoàn toàn không có tự do.

Ví dụ như Khánh phi, ngay cả ca ca ruột chết, muốn đi nhìn mặt một lần cũng không được.

Cho nên trong mắt Cửu công chúa, hậu cung của Trần Cát thực chất chính là một nhà tù.

Một nhà tù giam giữ mẫu thân của cô ấy.

Có thể đưa mẫu thân ra ngoài để xả hơi đương nhiên là tốt nhất rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Cửu công chúa nhanh chóng giao việc triều đình cho đám người Chung Vô Cực, chuẩn bị sẵn sàng lên đường.

Công tác chuẩn bị ở chỗ Kim Phi cũng cơ bản đã được hoàn tất, y dẫn theo đội ngũ đến cửa hoàng cung đón Cửu công chúa vào Khánh phi.

"Phu quân, thế này quá khoa trương rồi đấy nhỉ".

Cửu công chúa nhìn đội hộ tống hùng mạnh, không nói nên lời.

Đội hộ tống gồm ba trăm nhân viên hộ tống, một nghìn con ngựa chiến, gần một trăm xe ngựa, đội ngũ kéo dài hàng trăm mét, kéo dài từ cửa hoàng cung đến hai con phố bên ngoài.

Mặc dù ngã tư không bị phong tỏa, nhân viên hộ tống cũng không dọa nạt dân chúng, nhưng các nhân viên hộ tống trang bị vũ trang đầy đủ chỉnh tê đứng bên đường vẫn toát ra một loại khí chất lạnh người.

Người dân đi qua hai ngã tư này đều chọn đi đường vòng.

"An toàn là quan trọng nhất mà." Kim Phi cười trả lời.

Y biết lần này Cửu công chúa đi Tây Xuyên có mục đích đi 'câu cá, nhưng Kim Phi giờ đã trưởng thành, có đủ thực lực để thay đổi cả thế giới này.