"Kiểm duyệt như thế nào?" Trần Cát cau mày hỏi.
"Rất đơn giản, Tân đô thống mang theo nhiều cấm quân đến đây như vậy, chọn ra ba trăm người, ta bảo Lương huynh cũng tìm ra ba trăm binh lính nữ tới, đôi bên cùng diễn tập một trận thực chiến là được thôi."
Kim Phi đề nghị.
"Diễn tập thực chiến?"
Đây là lần đầu tiên Trần Cát nghe thấy danh từ này.
"Diễn tập thực chiến là cuộc diễn tập đối kháng giữa hai bên, nhưng vũ khí được sử dụng lại là vũ khí bằng gỗ không có lưỡi dao." Cửu công chúa giải thích.
"Như vậy à..." Trần Cát suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Tân Trấn: "Tân đô thống, ngươi cảm thấy như thế nào?”
"Cái này không được đâu." Vẻ mặt Tần Trấn đầy xấu hổ.
Cấm quân là bộ đội tinh nhuệ bảo vệ kinh thành, đánh nhau với một nhóm các cô nương thì ra thể thống gì chứ?"
Nếu thắng, người khác sẽ nói ngươi bắt nạt các cô nương, nếu thua thì càng xấu hổ hơn.
"Có gì mà không được chứ?" Cửu công chúa cau mày hỏi.
"Cái này..." Trần Cát nói: "Quân Trấn Viễn có khinh khí cầu và lựu đạn, căn bản không cần thiết phải tỷ thí, các cô nương ngồi trên khinh khí câu ném lựu đạn xuống thì bọn ta đều nổ banh xác rồi!"
"Tiên sinh đã đề nghị đối chiến, thì sẽ không sử dụng khinh khí cầu và lựu đạn, mà là phòng ngự tấn công trên mặt đất thông thường thôi!" Cửu công chúa hỏi: "Tân đô thống còn có gì băn khoăn sao?”
"Ta..."
Tân Trấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cửu công chúa, anh †a biết hôm nay mình không thể thoát khỏi trận chiến này được, nên đành bất lực lắc đầu: "Không ạ."
"Nếu không có thì Tân đô thống nên đi sắp xếp nhân lực đi!"
Cửu công chúa hoàn toàn không cho Trần Cát có cơ hội nói chuyện, hạ lệnh luôn.
Tần Trấn lén lút liếc nhìn Trần Cát, thấy ông ta gật đầu nhẹ, đành phải đi thu xếp nhân lực.
Kim Phi cũng ra hiệu cho Lưu Thiết đi sắp xếp binh lính nữ. "Thạch đô thống, đi theo tal"
Với tư cách là thống soái của quân Trấn Viễn, Lưu Thiết không hài lòng với việc Trân Cát khinh thường binh lính nữ, thay vì tìm người khác, anh ta chạy đến khu tập cưỡi ngựa và bảo Thạch Lăng Vân đánh chiêng để tập hợp các binh lính nữ lại.
Đến khi các binh lính nữ đã tập hợp lại, Lưu Thiết ra hiệu cho Thạch Lăng Vân lên tiếng giáo huấn.
"Các tỷ muội, đô thống cấm quân xem thường binh lính nữ chúng ta, nói binh lính nữ chúng ta không ổn, Kim tiên sinh đã bất bình thay cho chúng ta, quyết định so tài đối kháng với cấm quân, các ngươi có tự tin không?"
Thạch Lăng Vân gân giọng gầm lên.
Cô ấy là vợ của Hàn Phong, là thủ lĩnh của nhóm các cô nương tị nạn ban đầu, có uy tín cao trong quân Trấn Viễn.
Lưu Thiết chỉ không hài lòng với hành vi khinh thường binh lính nữ của Trần Cát, nhưng Thạch Lăng Vân với tư cách là người từng trải qua thảm họa, lúc đó đã tràn đầy tức giận.
Trần Cát là Hoàng đế, trong lòng cô ấy có tức giận thì cũng phải nén lại, chỉ có thể bộc phát khi giáo huấn.
Nhưng dẫu gì cô ấy cũng đã từng đi học, biết được điều cấm ky của hoàng tôn, nên cô ấy không nói thẳng răng Trần Cát khinh thường binh lính nữ mà đổ lỗi cho Tần Trấn.
Nhưng đối với binh lính nữ mà nói, hiệu quả đều như nhau.