Tuy Kim Phi đến cổng Đỉnh Thịnh là không hợp phép tắc nhưng ở Đại Khang, Trần Cát là lớn nhất, ông ta đã có lời, Ngân Tước chỉ hơi sững người một lát rồi ngoan ngoãn sai người đi truyền lệnh.
Kim Phi vốn dĩ ghét những quy tắc rườm rà của hoàng cung, cung nữ già mà Khánh phi sai tới dạy y quy tắc cũng bị y đuổi đi, y hoàn toàn không biết quy tắc của cổng Đỉnh Thịnh.
Thật ra cho dù có biết, y cũng không để tâm.
Nhận được chỉ thị của thái giám, y vội vàng đạp xe xông vào cổng Đỉnh Thịnh.
Đi vào ba trăm mét thuận theo phiến đá sau cổng Đỉnh Thịnh, có một quảng trường lát đá.
“Quốc sư đại nhân, bệ hạ bảo ngài ở đây đợi người ấy một lát!”
Thái giám dẫn Kim Phi qua hét lớn.
Xe đạp cao thế này lên xuống không tiện, Kim Phi không xuống xe mà cứ đi xe vòng quanh quảng trường.
Đi được năm sáu vòng, Trần Cát mới dẫn theo Cửu công chúa vội vàng đuổi tới.
Kim Phi đi quanh họ hai vòng mới nhảy xuống, vỗ yên xe hỏi: “Bệ hạ, thế nào!”
“Quốc sư đúng là lợi hạiỊ”
Trần Cát giơ ngón cái với Kim Phi, sau đó bắt đầu đi vòng quanh xe đạp.
Nhìn thấy một thứ mới lạ như thế này, trong lòng Trần Cát không khỏi ngứa ngáy: “Quốc sư, mau nói cho trẫm đi thế nào, trầm cũng muốn thử!”
“Bệ hạ, chỉ cần người thực hiện lời hứa, đừng nói là thử, tặng chiếc xe này cho người cũng không thành vấn đề!”
Kim Phi cười nói.
Trần Cát đang chuẩn bị nói thì bị Cửu công chúa kéo tay áo.
Ông ta quay đầu nhìn liền thấy Cửu công chúa đang nháy mắt với mình.
“Nháy mắt cái gì, có gì thì nói thẳng!” Kim Phi giơ tay xoa đầu Cửu công chúa một hồi.
“Đúng vậy, chuyện nhà chuyện nước, có gì phải giấu quốc sư?”
Lúc này tâm trạng của Trần Cát đặt hết vào chiếc xe đạp, phụ họa theo: “Có chuyện gì thì nói mau.”
Cửu công chúa liếc Trần Cát một cái, mặt đầy bất lực.
Cũng may Trần Cát là cha, nếu là con trai cô ấy, có lẽ đã bị xách lên đánh rồi.
“Quốc sư, bổn cung biết ngài muốn đẩy mạnh giáo dục là vì nghĩ cho Đại Khang, nghĩ cho dân chúng nhưng ngân khố quốc gia thực sự không còn tiền nữa!”
Cửu công chúa nén nỗi muốn trách Trần Cát xuống, quay đầu nhìn Kim Phi: “Hôm nay cho dù phụ hoàng đồng ý với ngài, ngài cũng không làm được đâu.”
Kim Phi nghe Cửu công chúa gọi y là quốc sư, còn tự xưng bổn cung, trên mặt còn mang vẻ làm chuyện công là biết thái độ của cô ấy đối với việc này vô cùng nghiêm túc.
Nghĩ một hồi y đáp: “Ví dụ năm nay phổ cập đường Kinh Tây, đường Hoài Nam, đường Tây Xuyên, sang năm lại phổ cập đường Tân Phượng, đường Giang Nam, điện hạ, không phải ta muốn bệ hạ thực hiện mục tiêu phổ cập giáo dục trong năm nay hay năm sau, chúng ta có thể làm từng bước.”
“Quốc sư, có lẽ ngài chưa xem sổ sách của ngân khố, đừng nói năm nay phổ cập cho ba đường, e rằng đến ba quận thành cũng không được!”
Cửu công chúa bất lực nói.