Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1502




Pháo hiệu bay lên không trung trên tường thành phía Bắc không lâu, sáu bảy dặm ngoài thành cũng có hai luồng pháo hiệu y hệt bay lên.

Mười mấy dặm về phía tây của bờ bắc sông Hoàng Hà, có một đầm lầy lau sậy.

Trương Lương dẫn nhân viên hộ tống trốn ở đây.

Nhìn thấy pháo hiệu từ bờ bên kia sông Hoàng Hà của kinh thành truyền tới, ánh mắt Trương Lương đột nhiên trở nên ác liệt.

“Tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”

Khi Trương Lương ra lệnh một tiếng, các nhân viên hộ tống vốn đang ngồi nghỉ ngơi trong đầm lau sậy lập tức hành động.

Sau vẻn vẹn mười mấy phút, hàng chục con ngựa chiến lao ra khỏi đầm lau sậy, chạy tới đường quan cách đó không xa.

Sau mỗi con ngựa chiến đều buộc một cành cây có lá.

Đường quan của Đại Khang đều là đường đất, cành cây kéo trên mặt đất mang theo rất nhiều bụi bặm.

Trong đầm lau sậy, các nhân viên hộ tống cũng lấy những cuộn dây ra, buộc vào lau sậy.

Đô thành cũ của Đại Khang, cách Hoàng Hà còn gần hơn Khai Phong của Kim Phi đời trước, ở trên tường thành phía bắc.

càng có thể nhìn rõ bờ bäc sông Hoàng Hà hơn.

Đám người Trương Lương nhìn thấy pháo hiệu, người Đông Man đóng quân ở bờ bäc sông Hoàng Hà cũng nhìn thấy.

“Nam Man phóng pháo hiệu làm gì?” Yakimo hỏi.

“Đại vương thứ tội, thuộc hạ cũng không biết... Nhưng đã phái người đi thăm dò

Phó tướng nói xong, sợ Yakimo tức giận, căng thẳng chỉ vào phía tay nói: “Bên đó cũng có.”

“Thăm dò có kết quả rồi, mau tới nói cho ta biết!"

'Yakimo khẽ hừm một tiếng, rồi đi vào lầu vải.

Tên trinh sát mà phó tướng cử ra, cưỡi ngựa nhanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện khác thường quanh đầm lau sậy, nhanh chóng về báo cáo.

“Báo cáo đại vương, phát hiện kẻ địch ở đầm lau sậy cách đây mười hai dặm!”

“Lòng can đảm của Hoàng đế Đại Khang lớn lên trông thấy, dám phái binh tới gần chúng ta mười hai dặm!”

Yakimo cười giễu cợt một tiếng, hỏi: “Kẻ địch có bao nhiêu người?”

“Ngoài đầm lau sậy có trinh sát của kẻ địch và đội tuần tra, bọn ta không dám tới gần, không biết rõ số lượng!”

Trinh sát đáp: “Nhưng trên đường quan ngoài đầm lau sậy có bụi đất tung bay, lau sậy trong đầm lau sậy cũng lắc lư đung đưa, đoán là người tới không ít.

Đội trưởng bảo ta về báo cáo với Đại vương, còn hẳn dẫn người tiếp tục thăm dò.”

“Hừ?” Lông mày Yakimo khẽ nhếch: “Thấy cờ hiệu của đối phương không? Là quân đội nào của Đại Khang?”

“Đối phương giương cờ đen, lần đầu tiên thấy, binh lính tuần tra ngoài đầm lau sậy cũng mặc toàn áo giáp đen.”

“Cờ đen áo giáp đen? Chẳng lẽ là tiêu cục Trấn Viễn Kim Xuyên?”

Yakimo rút một tờ giấy trong tài liệu trên bàn ra, chỉ vào. trên đó hỏi: “Có phải là cờ này không?”