Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1482




“Cắt binh giảm quan?”

Lần đầu tiên Trần Cát nghe đến từ này, nhíu mày: “Là sao?”

“Cäắt binh là loại bỏ những cựu binh do các tướng lĩnh công tử nhà giàu chỉ huy, như thế có thể giảm bớt chỉ phí quân sự, giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia và cho người dân”.

Cửu công chúa nói: “Giảm quan tức là giảm bỏ số lượng dquan chức, cơ quan chính phủ của Đại Khang quá phức tạp, có vài nha môn rõ ràng chỉ cần mấy viên quan là đủ, nhưng các gia tộc lớn đều nhét người vào, trong một nơi có đến mười mấy, thậm chí là mấy chục viên quan.

Chẳng hạn như huyện Âm Bình của quận Đông Bình lại có đến năm huyện thừa, sáu người giữ sổ sách, bảy điển sử, còn con của các thanh tra, dịch thừa, quan cống, quan thuế gì đó nữa là chưa nói đến. Quả thật là chuyện nực cười của thế gian, từ xưa đến nay đã bao giờ có chuyện này xảy ra?

Nhiều người như vậy, huyện Âm Bình quản lý có tốt không? Không! Việc gì có lợi thì ai cũng tranh đến sứt đầu mẻ trán, gặp phải chính sự thì cứ đùn đẩy cho nhau, không ai làm gì cả.

Nhận tiền lương không làm gì thì đã đành, họ còn muốn “ăn” đến tận xương của người dân, người như vậy thì cần họ làm gì?”

“Giảm quan có thể nhưng cắt binh lính thì không được”.

Trần Cát nói: “Bây giờ Đại Khang bị hổ bao vây xâm lược, thổ phỉ trong nước hoành hành, số lượng binh lính không còn đủ. Nếu còn cắt binh lính nữa thì ai sẽ chống lại giặc ngoài? Ai sẽ trấn áp thổ phỉ?”

“Phụ hoàng, người thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy?”

Cửu công chúa nói: “Lính ở khắp nơi đều cấu kết với bọn thổ phỉ để moi tiền đàn áp của triều đình, đây là quy định bất thành văn của huyện phủ Đại Khang”.

“Cái gì, còn có chuyện này à?”

Trần Cát đập bàn đứng dậy, trong mắt là vẻ không thể tin được.

Kim Phi nhất thời không phân biệt được ông ta là không biết thật hay là diễn quá tốt nữa.

“Nếu không có chuyện này, tại sao thổ phỉ khắp nơi ngày càng nhiều vậy được?”

Cửu công chúa nói: “Con vẫn nói câu kia đấy, nếu phụ hoàng không tin, chỉ cần cải trang vi hành đi tìm hiểu xem thử là biết ngày, nếu không được thì người cũng có thể gọi vài người đáng tin cậy từ Cục tình báo để nghe ngóng”.

“Tân Trấn, lập tức sắp xếp Cục tình báo đi điều tra, trẫm muốn biết những gì Vũ Dương nói có thật hay không”.

Trần Cát quay đầu nhìn Tân Trấn.

“Bệ hạ, không cần điều tra, những gì điện hạ nói là thật, đây đúng thật là quy tắc bất thành văn của huyện phủ Đại Khang”, Tần Trấn đáp.

“Ngươi cũng đã biết chuyện này từ trước hả?”, Trần Cát trợn mắt nhìn Tân Trấn: “Tại sao không nói với trãm?”

Tân Trấn há miệng nhưng không nói gì.

Có vài lời người làm con gái là Cửu công chúa dám nói nhưng một thuộc hạ như anh ta lại không thể nói bừa.

“Phụ hoàng, chuyện này không thể trách Tân đô thống được, trách bản thân phụ hoàng đớ”.

Cửu công chúa nói: “Lần trước con đã nói với phụ hoàng rồi, phải trừng trị đám Từ mập nhưng người có nghe không? Người chỉ thích nghe những lời hay ý tốt, ai dám nói thật cho người biết chứ?”

Nghe thế Trần Cát cúi đầu, vẻ mặt chán chường. Thấy thế, Khánh phi vội bước đến đưa tách trà đến. Trần Cát cũng mượn thế xuống nước, ngẩng đầu lên hỏi:

“Vũ Dương, con nói tiếp đi, sau khi cắt binh lính, con định làm thế nào?”

Với sự hiểu biết của ông ta về Cửu công chúa, nếu đã đề nghị cät binh giảm quan thì chắc chẳn đã có cách ứng phó.

“Rất đơn giản, xác định nị vụ của quan viên, mỗi một việc đều phải có cá nhân thực hiện”.