"Tiên sinh, ta chỉ nói đùa thôi mà”.
Chu sư gia nặn ra một nụ cười nịnh nọt và tiếp tục cúi đầu trước Kim Phi để thừa nhận sai lầm của mình.
"Không hổ danh là nơi quan trường hỗn loạn, đúng là co được giãn được".
Giọng điệu của Kim Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nhưng tôi không có nói đùa với Chu sư gia".
"Tiên sinh, đừng khinh người quá đáng!"
Chu sư gia dập tắt nụ cười nịnh nọt, nghiêm nghị nói: "Tiên sinh, có thể ngài còn chưa biết, ta là người nhà họ Chu, nhân tiện, nhà họ Chu là..."
"Ta biết nhà họ Chu là như nào, ta cũng biết giờ. ngươi đang dát vàng lên mặt, đừng nói ngươi, cho dù là Chu Trường Lâm hậu thuẫn của ngươi, cũng chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Chu, e là nhà họ Chu ở Bôn Kinh ngay cả Chu sư gia ngươi là ai còn không biết kìa".
Kim Phi chế nhạo: "Ta nói đúng không?"
"Mối quan hệ giữa tiên sinh và Khánh Hầu thực sự rất tốt. Khánh Hầu nói với tiên sinh cả những thứ này sao".
Chu sư gia nghĩ rằng chính Khánh Hoài đã nói với Kim Phi điều này, nhưng khi hắn biết lá bài cuối cùng của hắn đã bị lật tẩy, khí thế của hắn đột nhiên sụp đổ:
"Lần này ta nhận thua rồi. Thổ phỉ trên núi Thiết Quán bị tiên sinh diệt rồi, về sau ta cũng không còn có ý. định cướp guồng quay tơ của tiên sinh nữa, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng".
"Chu sư gia, ngươi năm lần bảy lượt muốn mạng của †a, thế mà đơn giản nhận thua như thế là xong à?”
Kim Phi chế nhạo: "Ngươi quá coi thường ta rồi đấy nhỉ?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Chu sư gia nói: 'Muốn gì thì cứ nói, nhưng ta nghĩ rằng nếu đã biết Chu Trường Lâm, thì cũng biết số tiền mà đám thổ phỉ kính cho ta, phần lớn giao cho Chu
Trường Lâm, cho nên không cần phải vòng vo đâu".
"Ta muốn tiền, thì có thể tự kiếm được. Tiền của ngươi Kim Phi ta chẳng cần".
"Vậy thì ngươi muốn gì?" Chu sư gia biết lần này không thể không đổ máu, đành nói: “Chỉ cần ta có thể lấy ra, ta sẽ không làm cho. tiên sinh thất vọng”.
"Nếu ta đã mở miệng, nhất định phải là thứ mà Chu sư gia có thể lấy ra được".
Kim Phi ngồi thẳng dậy và nói từng chữ: "Ta muốn ... đầu của Chu sư gial"
Chu sư gia đồng tử co rụt lại, hắn giả bộ bình tĩnh nói: "Tiên sinh, đừng nói giỡn".
"Ta vừa rồi nói, ta không có nói giỡn'.
“Ta khuyên tiên sinh làm việc nên chừa đường lui, thật sự bên sứt càng, bên gãy gọng, đều không có lợi cho ai cả”.
Chu sư gia thực sự sợ hãi.
Bởi vì hản nhìn thấy sát ý trong mắt Kim Phi!
"Ngươi không có tư cách bên sứt càng bên gãy gọng với †a".
Kim Phi lại nằm xuống chiếc ghế mây.
Khánh Mộ Lam nháy mắt với A Mai, người này lập tức rút dao đen ra.
"A Châu, Trương Khuê, lên đi!"
Chu sư gia nhìn A Mai đang ép sát từng bước, sợ hãi hét lên.
Hai vị nha dịch canh cửa xông vào ngay lập tức. "Nhanh, giết nữ nhân này cho ta, giết Kim Phi!"
Chu sư gia nhanh chóng trốn sau nha dịch.
Đến bây giờ, hắn không còn quan tâm đến thân phận quý tộc của Kim Phi nữa.
Giữ được cái mạng đã rồi mới nghĩ đến cái khác.
Nhưng hắn quên mất rằng đây là lãnh thổ của Kim Phi.
Nha dịch còn đang lưỡng lự không biết nên làm gì thì một nhóm cựu binh đã xông vào cửa và chĩa nỏ vào họ.
"Nếu không muốn chết, biến khỏi đây đi!"
Kim Phi lạnh lùng nói.
Nha dịch cũng không phải kẻ ngốc, vừa rồi ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện trong viện, có thể biết được Chu sư gia đã kết thúc rồi.
Hai người nhìn nhau, ôm quyền với Kim Phi, xoay người rời đi.
"Các ngươi không thể đi!" Chu sư gia giống như người chết đuối cố gắng tóm lấy sợi rơm cuối cùng, giữ chặt áo choàng của một trong những nha dịch.
Nha dịch nghiến răng, dùng dao chặt đứt áo choàng, bước ra khỏi viện mà không ngoái lại.
"Kim tiên sinh, ta sai rồi, ta bị lợi ích làm mù mắt, xin hãy tha thứ cho tal"
Khi Chu sư gia nhìn thấy cọng rơm cuối cùng đã không còn, hắn quay đầu lại và lạy Kim Phi.
Kim Phi sốt ruột nhìn đội trưởng đội cựu binh, đội trưởng lập tức bước tới, túm tóc Chu sư gia, chém xuống.
Máu bắn ra!
Chu sư gia mở to mắt, cố gắng dùng hai tay che cổ mình lại, cố gắng ngăn máu chảy ra.
Đáng tiếc, hắn hoàn toàn không giữ được, đầu óc nhanh chóng trở nên đờ đẫn, một lúc sau liền từ từ ngã xuống đất.
"Tiên sinh, ngài có thể giữ lại hắn mà".
Khánh Mộ Lam thở dài: "Cho dù thật sự muốn giết, cũng đừng vội thế chứ”.
Cuộc chiến giữa quan viên và quý tộc, kẻ thua cuộc cúi đầu nhận thất bại coi như đã kết thúc, dù muốn ra
tay cũng chỉ có thể làm một cách lén lút.
Chính vì lý do này, cô ấy chỉ ra hiệu cho A Mai hù dọa Chu sư gia mà không trực tiếp ra tay.
Ai ngờ Kim Phi đã sai các cựu binh ra tay.
“Sẽ phiền phức sao?”, Kim Phi hỏi.
“Không”, Khánh Mộ Lam lắc đầu nói: “Chúng ta có trong tay thư của Chu sư gia gửi cho Lưu Giang, cộng thêm lời khai của Lưu Giang, Chu sư gia chắc chắn sẽ chết.
Chỉ là quan trường có quy định của quan trường, nếu làm thế, chẳng khác nào lật bàn, phạm vào điều kiêng kị của quan trường".
"Dù sao ta cũng không muốn làm quan, lật bàn thì lật bàn".
Kim Phi không quan tâm: "Vừa vặn để cho mọi người biết ta không hiểu quy tắc, ta là người mất trí, sau này đừng có ai động vào ta".
"Bỏ đi, dù sao cũng đã xong rồi, nói thêm cái gì cũng đã muộn".
Khánh Mộ Lam đứng dậy và nói: "Ngài đã giết Chu sư gia, huyện nha của Kim Xuyên sẽ chấn động một phen đấy, cần ta hỗ trợ không?”
"Không cần, khi nào ta không giải quyết được sẽ nhờ đến cô'.
Kim Phi cười nói. Giết Chu sư gia nhìn có vẻ điên rồ, nhưng thực ra đó là quyết định mà Kim Phi đã đưa ra từ lâu, y cũng đã tìm ra cách đối phó với nó.
Cả hai đoán không sai, khi nha dịch mang theo đầu Chu sư gia và thư trở lại huyện nha, cả huyện đã trở nên náo loạn.
Huyện lệnh lập tức ngây ngẩn cả người.
Bị Chu sư gia khống chế nhiều năm như vậy, ông ta uất ức quá rồi. Bây giờ, Chu sư gia đã bị giết, ông ta đã được giải thoát.
Sự biết ơn của huyện lệnh đối với Kim Phi là không thể nói thành lời.
Sau đó, huyện lệnh ngay lập tức yêu cầu nha dịch thông báo cho binh phủ tập hợp, đến làng Tây Hà để bắt tên côn đồ Kim Phi, nhân tiện khám xét nhà luôn.
Đúng thế, biết ơn thì biết ơn, nhưng lúc hạ thủ thì sẽ không mềm lòng.
Đây là đạo lý cơ bản nhất khi làm quan. Tuy nhiên, khi biết được Kim Phi là một quý tộc,
huyện lệnh toát mồ hôi lạnh và ngay lập tức bác bỏ ý định đó.
Nếu Kim Phi chỉ là một thường dân, với tư cách là một quan phụ mẫu, có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn.
Nhưng khi Kim Phi là một quý tộc, thì người bị nắm lại là quan viên.
Cũng giống như đối phó với Chu sư gia, chưa kể Kim Phi đã tìm được chứng cứ vững chắc, cho dù không có chứng cứ, Kim Phi cũng có thể tìm cớ để xử lý Chu sư gia.
Trừ khi hắn thực sự không có chút tì vết nào.
Đây là đặc ân do giai cấp mang lại, đồng thời cũng là lý do cơ bản khiến Kim Phi quyết định theo Khánh Hoài ra chiến trường.
Trong hai ngày tiếp theo, tất cả những kẻ tai to mặt lớn ở quận Kim Xuyên đều nhận được tin tức rằng xuất hiện một quý tộc không nói đạo lý và điên rồ xuất hiện ở quận Kim Xuyên.
Mọi người đều rất bất bình trước hành động của Kim Phi, nhưng không ai dám kích động kẻ mất trí.
Công việc khám nghiệm tử thi của bọn thổ phỉ cũng tiến triển nhanh chóng, huyện lệnh không còn dám kiêu ngạo, làm thêm giờ để khám nghiệm tử thi, mang theo bạc chờ bên cạnh, 1 xác tính thưởng 1 xác.