Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 147




"Được lắm, người anh em tốt ạ!"

Kim Phi tức giận mà suýt bật cười: “Những tên thổ phỉ do ngươi huấn luyện đã đưa hàng trăm người đến giết ta, ta giết chúng ngươi còn muốn ta bồi thường tiền cho ngươi à?

Chu sư gia, hôm nay trước khi đi ra ngoài, đầu ngươi bị kẹp cửa à?

Còn gì mà theo logic, logic cái mẹ gì?"

"Kim tiên sinh, chúng ta đều là dân tri thức. Ngươi mắng ta một hai lần thì ta còn bỏ qua, còn định mắng nữa thì ta sẽ trở mặt đấy!"

Chu sư gia rốt cuộc không thể nhịn được nữa. "Ô, không biết Chu sư gia sẽ trở mặt như nào nhỉ?"

Kim Phi cười hỏi: "Là một vị quan trong triều, nhưng lại lén lút nuôi dưỡng bọn thổ phỉ đi hiếp đáp đồng hương, theo luật nên chém bỏ, đến cái thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi định trở mặt như nào hả?"

Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi khó chịu khi gặp Chu sư gia, nói chuyện cũng rất cứng rắn.

Ở trong mắt y, Chu sư gia đã xong đời rồi, sở dĩ cùng hắn nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn xem Chu sư gia đang tính toán cái gì mà thôi.

"Kim tiên sinh, tiên sinh nói ta nuôi dưỡng thổ phỉ thì chắc chắn là ta nuôi dưỡng thổ phỉ chắc?"

Chu sư gia cúi xuống, khẽ nhìn Kim Phi: "Lưu Giang có phải là thổ phỉ hay không, ngươi làm gì có quyền quyết, người quyết là ta kìa!"

"Hóa ra Chu sư gia định như vậy". Kim Phi choáng váng.

"Lời nói của ngươi không phải đã quá ngông cuồng rồi sao? Hàng vạn người ở huyện Kim Xuyên đều biết Lưu Giang là thổ phỉ. Sao ngươi có thể đổi trắng thay. đen như thế?"

Khánh Mộ Lam nghe không nổi nữa, vỗ bàn nói: "Chúng ta còn bắt sống được 100 tên nữa, chúng chính là bằng chứng sống!"

"Hahaha, Kim tiên sinh, bạn của ngươi thật là ngây thơ".

Như nghe được chuyện cười, Chu sư gia cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Chỗ khác ta không nói, nhưng tại Kim Xuyên, ta chính là pháp luật!

Ta nói Lưu Giang là thổ phỉ, hắn là thổ phỉ, ta nói hắn không phải, thì hắn không phải!"

"Thế thì chúng ta gặp nhau trên công đường!" 

Khánh Mộ Lam nghiến răng tức giận. "Lên công đường? Cô có thể thử xem".

Chu sư gia nở nụ cười khinh thường nói: “Ta cũng muốn xem xem lão huyện lệnh sẽ tin cô cùng mấy tên thổ phỉ hay là tin ta!

Tuy nhiên, ta phải nhắc tiên sinh một tiếng, theo quy định của Đại Khang, dân mà đi báo quan, mặc kệ đúng hay sai, cứ phải chịu 20 gậy trước, tiên sinh muốn lên công đường thì chuẩn bị cái mông mình cho tốt vào".

ị "Quan trường của Đại Khang đã mục nát đến thế sao?"

s Khi Kim Phi nghe thấy thế không thể không thở dài.

Luật pháp được xây dựng bởi quan viên, đương nhiên nó sẽ bảo vệ lợi ích của tầng lớp thị tộc và quý tộc rồi.

Việc dân chúng kiện quan mà bị đánh cũng đã từng thấy trong sử sách đời trước.

Với vóc dáng của Kim Phi, lãnh 20 gậy thì nửa năm cũng chưa xuống được giường đâu, nếu không may có khi còn bị tàn phế ấy chứ.

 Hơn nữa, ngay cả khi bị đánh, Kim Phi cũng không thể thắng kiện.

Huyện lệnh là con rối của Chu sư gia, cho dù Lưu  Giang và những người khác có phải là thổ phỉ hay không, thì quả thực Chu sư gia là kẻ định đoạt.

Hơn nữa, theo luật Đại Khang, dân thường không thể vượt cấp kiện tụng, ngay cả khi Kim Phi đưa vụ việc lên cấp quận cao hơn hoặc Châu thành Tây Xuyên, cũng sẽ chẳng ai quan tâm đến y đâu.

Nói cách khác, Chu sư gia đã ăn chắc Kim Phi rồi!

Đó là lý do tại sao hắn chẳng sợ gì.

"Thế nào Kim tiên sinh, bây giờ đã nghĩ kỹ chưa?"

Chu sư gia trưng ra bộ dạng thắng lợi: “Ta không biết ngươi đánh Lưu Giang như thế nào, nhưng dù ngươi có giỏi cỡ nào cũng không đấu lại được ta, trừ phi ngươi muốn làm loạn!

Nhân đây, ta cũng muốn nhắc tiên sinh là dân thường tư mộ binh tráng đỉnh cũng là phạm pháp”.

"Chính xác". Kim Phi gật đầu đồng ý.

'Từ xa xưa, việc nhân dân không chống lại quan lại đã là một trong những tín ngưỡng của người dân.

Không phải không có lý do.

Vào thời điểm đó, chỉ cần Chu sư gia cho đám Lưu Giang cái danh lưu dân, Kim Phi không những không thể nhận được phần thưởng vì đã giết được bọn thổ phỉ, mà còn phải chịu trách nhiệm vì giết lưu dân mà không có lý do.

Nhẹ thì bị đi đày, nặng thì có thể bị giết chết tại chỗ.

"Nể mặt Hầu gia, ta không làm khó tiên sinh, chỉ cần làm theo yêu cầu vừa rồi của ta, giao chiến lợi phẩm lấy được ở núi Thiết Quán ra, rồi bồi thường ta năm ngàn lượng bạc..."

Nói đến đây, Chu sư gia đột nhiên vỗ đầu: “Ôi trời, xem đầu óc ta kìa, sao lại quên guồng quay tơ với núi Thiết Quán được nhỉ?

Nhưng giờ nhớ ra cũng chưa muộn, thêm vào là được".

"Kim tiên sinh, nghe cho kỹ đây, giao chiến lợi phẩm và tiền bồi thường ra, sau đó đưa người của ngươi ra khỏi núi Thiết Quán, thả Lưu Giang ra, giao lại guồng quay, ta sẽ nể mặt Hầu gia, tha cho ngươi một mạng, cũng không truy cứu việc tiên sinh lén tư mộ tráng đinh nữa, tiên sinh thấy sao?"

Chu sư gia lạnh giọng nói: “Nể mặt ngươi mới gọi ngươi là tiên sinh đấy, không nể mặt thì ngươi cũng chỉ là một con kiến, ta tiện tay cũng có thể dí chết!

Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không đừng trách ta phái binh lính đến trấn áp làng Tây Hà, đến lúc đó Khánh Hầu có đến cũng không thể nào cứu nổi ngươi đâu!" 

Bốp bốp bốp!

Kim Phi nắm lấy Khánh Mộ Lam đang sắp nổi điên lên, mỉm cười vỗ tay tán thưởng Chu sư gia: "Kế sách của Chu sư gia quả thật lợi hại, nhưng Chu sư gia, ngươi có thể đã bỏ qua một chuyện!"

"Chuyện gì?"

Chu sư gia bất giác nhíu mày.

"Ta không phải thường dân, mà là nam tước do. Hoàng thượng tự mình phong tặng!”

Kim Phi lấy ra một tấm lệnh bài từ trong tay, ném lên bàn: "Sư gia có thể kiểm tra".

"Cái gì?!"

Chu sư gia nắm lấy lệnh bài, biến sắc.

Mạo danh quý tộc là tội nặng đáng bị chém đầu, trừ phi Kim Phi bị ấm đầu, nếu không y sẽ không đóng giả quý tộc đâu.

Vì vậy, nếu Kim Phi dám xuất thẻ bài, nó chắc chắn phải là đồ thật.

"Chết tiệt, không phải là Hoàng thượng rất coi trọng tước vị sao, sao có thể ban tước vị cho một tên dân thường như Kim Phi chứ?"

Tim Chu sư gia đập loạn nhịp. 

Hắn biết mình đã tính toán sai.

Không phải hắn không đủ thông minh, mà là hắn thực sự không ngờ Kim Phi là một quý tộc.

Do ý định làm suy yếu giới quý tộc của hoàng đế, những năm gần đây có rất ít quý tộc mới.

Những người bình thường được ban tặng tước vị, sẽ khua chiêng gõ trống cho tất cả mọi người đều biết, nhưng Kim Phi quá im hơi lặng tiếng, ngoại trừ việc xem thông tin của Khánh Mộ Lam và A Mai, huyện Kim Xuyên không ai biết Kim Phi là quý tộc.

Bao gồm cả Quan Hạ Nhi.

Chứ đừng nói đến Chu sư gia.

Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, quý tộc và thường dân hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Ngay cả khi Kim Phi chỉ là nam tước có cấp bậc thấp nhất, y cũng có rất nhiều đặc quyền.

Ví dụ, ngay cả khi phạm tội, huyện phủ cũng không có quyền bắt và xét xử, nhiều nhất sẽ báo cáo lên trên, đợi Bộ Lại cũng Bộ Lễ chỉ thị mới có thể bắt giữ.

Ví dụ, quý tộc cũng có quyền tuyển dụng vệ sĩ và đến kinh để nộp đơn kiện.

Tuy rằng không thể gặp được hoàng đế, nhưng với quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Hoài, vẫn rất có thể gặp được Khánh quốc công.

Khi đó, chỉ cần Khánh Quốc công nói bừa một câu, hắn cũng sẽ chết như chơi.

"Chu sư gia, ngươi bây giờ còn muốn nghiền chết ta không?"

Kim Phi hỏi với vẻ chế nhạo.

"Tiên sinh quá lời rồi, vừa rồi tiểu sinh chỉ đùa với tiên sinh thôi”.