Trời vừa sáng, Ngụy Đại Đồng đã đến.
Khi biết Khánh Hâm Nghiêu đến, Ngụy Đại Đồng muốn đến bái kiến nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã đi ngủ nên phải đành thôi.
Ăn sáng xong, Kim Phi chào hỏi Khánh Mộ Lam sau đó dẫn Bắc Thiên Tầm, Đại Lưu và đám người Chung Linh Nhi rời khỏi công trường đập Đô Giang, rồi lao tới trấn Mao Lĩnh.
Sau khi quan sát trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang đến buổi chiều, xác định xong kế hoạch xây dựng một con kênh, Kim Phi lập tức dẫn đội ngũ của mình thẳng tiến về Kim Xuyên.
Chiều hôm sau, khi họ trở lại làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đã đợi ở cổng làng.
“Lương ca, điều động đội ngũ thế nào rồi?”
Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, giao dây cương cho Đại Lưu
“Các huynh đệ trong làng đã tập hợp lại, có thể xuất phát bất cứ lúc nào” Trương Lương đáp: “Các huynh đệ ở các nơi khác cũng đã nhận được thông báo, nhưng họ đều có việc. trong tay, nên cần phải giao lại cho người khác mới được."
Sau chuyện của bọn thổ ph lần trước, Trương Lương đã tăng cường lực lượng phòng ngự xung quanh làng Tây Hà.
Trại huấn luyện phía sau núi đã có hàng trăm người chờ sẵn, lực lượng phòng ngự ở đỉnh Song Đà và núi Thiết Quán đã tăng gấp mấy lần trước đây.
"Các nhân viên hộ tống có thâm niên đều là trụ cột của nhiều nơi, điều động 3.000 người liệu có ảnh hưởng lớn đến hoạt động vận chuyển bình thường của tiêu cục không?" Quan Hạ Nhi hỏi
"Phu nhân quên là chúng ta còn có 5000 quân Trấn Viễn sao?"
Trương Lương nói: "Ta còn đang lo lắng không biết sắp xếp bọn họ như thế nào đây. Bây giờ tiên sinh đã điều động 3000 nhân viên hộ tống, vừa lúc đế mấy người còn lại lên đỉnh núi, cũng coi như luyện binh”
"Vậy cử quân Trấn Viên đến kinh thành luôn, không phải vậy là được rồi sao? Hà tất phải làm việc này nữa?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Hạ Nhi, quân Trấn Viên là quân chính quy đã đăng ký ở bộ binh, không thể tùy ý tới gần kinh thành” Kim Phi giải thích: *Nhưng nhân viên hộ tống thì khác, đội hộ tống có thể vận chuyển đi bất cứ đâu, nếu có người gây rắc rối, thì ta cũng có. chuyện để nói."
“Thì ra là thế." Quan Hạ Nhi gật đầu: "Mặc dù việc này. phiền phức hơn chút, nhưng quả thực là an toàn hơn."
"Cũng không phiền gì, để mọi người xuất phát theo từng đợt, mục tiêu cũng nhỏ hơn chị sẵn sàng chưa?"
“Đã sẵn sàng, hôm nay đã gửi đi hai mươi đơn vị" Quan Hạ Nhi nói: "Ngày mai thương hội sẽ có một lô hàng khác sế đến kinh thành, có thể gửi thêm cho mười đơn vị nữa”
“Vậy là tốt rồi” Kim Phi gật đầu: “Ra sau núi xem các. huynh đệ thế nào."
Kể từ khi Kim Phi chế tạo ra máy đệt hoa văn, thì vải do xưởng dệt sản xuất đều có hoa văn.
Trước đây Đại Khang không hề có loại vải này, dân chúng mặc quần áo vải thô không có bất kỳ hoa văn nào, thậm chí màu sắc cũng chỉ là màu nguyên bản của sợi gai
Hoa văn trên trang phục của các quan lớn và những người quyền quý, về cơ bản đều là thêu lên.
Nhưng thêu lên thì giá cả rất đất, người dân bình thường không thể mua nổi
Mà giá vải mới do xưởng dệt Kim Xuyên sản xuất ngang. bắng với giá vải thô bây giờ.
Thế nên khi loại vải có hoa văn này ra mắt, đã được rất nhiều thương buôn vải ở khắp các nơi chào đón nồng nhiệt
Nhóm thương buôn vải còn đặt tên loại vải này là “vải Thục”.
Mặc dù những chiếc máy dệt hiện đang được sử dụng trong nhà máy dệt không phải là những chiếc máy mới nhất do Kim Phi chế tạo, nhưng cũng là những chiếc máy được y cải tiến.
Ngoài ra, để cố găng thuê càng nhiều người dân, xưởng dệt đã nhiều lần mở rộng tuyển dụng, mấy xưởng dệt hiện nay đã sản xuất ra hàng đống vải Thục mỗi ngày, chất lên như núi.
Nhưng Đường Đông Đông vẫn cứ hạn chế vận chuyến với số lượng lớn.
Một là để lấy tinh thần, tăng thêm hăng hái trong việc xử lý Chu Trường Lâm, hai là tích trữ hàng hóa để ứng phó với thảm họa rét lạnh mà Kim Phi đã đề cập, ba là cho ra quá nhiều vải Thục cùng một lúc thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thị trường.
Bây giờ thời kỳ giá lạnh tồi tệ nhất đã qua, Chu Trường. Lâm cũng đã bị xử lý, cho nên trong mấy ngày tới, liên tục có đội ngũ kéo một xe vải Thục rời khỏi làng Tây Hà.
Mỗi đội ngũ không chỉ mang theo cờ của tiêu cục mà còn mang cờ của thương hội
Nhưng trên thực tế trong đội chỉ có hai ba người là nhân viên của thương hội, những người còn lại, kể cả người kéo xe cũng đều là nhân viên hộ tống cải trang.
Trên đường có người hỏi chuyện, nhóm nhân viên hộ tống trả lời răng Trung Nguyên thịnh vượng, có nhiều người giàu có, nên Kim tiên sinh muốn bán vải Thục đến Trung Nguyên.
Điểm dừng đầu tiên là kinh thành.