Mấy chục bức thư cộng lại lên đến hơn trăm trăng, nhưng chữ nào cũng viết ngay ngắn, không có một chữ nào cẩu thả
Mấy ngày trước Tết là thời điểm đợt rét lạnh nhất, Kim Phi có thế tưởng tượng ra được dáng vẻ Cửu công chúa ngồi ở bàn làm việc, dùng bút lông viết từng nét từng nét một, thỉnh thoảng hơ tay lên bếp lửa.
"Đúng là một cô gái ngốc!"
Kim Phi thở dài, cất từng bức thư đi.
Vừa mới cất xong thư, Đại Lưu đã tới nói với y, có một quan chức nhỏ ở Cục vận tải xin gặp.
“Người của Cục vận tải tìm ta làm gì?"
Kim Phi nghĩ ngờ hỏi
"Hần ta nói rằng năm ngoái Thấm Nhi đã đưa cho hần ta một bức thư, bảo hẳn ta giao cho tiên sinh” Đại Lưu trả lời.
“Thư của Thấm Nhi?” Kim Phi hơi giật mình: "Đưa hẳn vào. đây đi”
Đại Lưu đồng ý, nhanh chóng dẫn theo quan chức đó vào nhà
"Bái kiến Kim tiên sinhl" Người đó vừa bước vào cửa đã hành lễ với Kim Phi. Kim Phi giơ tay hành lễ lại: "Thư đâu?"
"Ở đây!" Quan chức nhỏ lấy từ trong lòng ra một lá thư, dùng hai tay đưa cho Kim Phí
Kim Phi nhìn chữ viết trên lá thư thì biết lá thư này cũng là do Cứu công chúa viết
"Năm ngoái Thấm Nhi đã đưa thư cho ngươi, tại sao ngươi không nghĩ cách chuyển nó đến cho ta?" Kim Phi cau mày hỏi
Người này là người của Cục vận tải, cho dù là thông qua Ngụy Đại Đồng hay nhân viên hộ tống, muốn giao thư cho y cũng không phải là khó.
"Hồi bấm tiên sinh, khi Thấm Nhi cô nương đưa thư cho ta, đã đặc biệt căn dặn, bảo ta đợi sau khi gặp được tiên sinh ở, Đập Tô Giang thì mới được đưa thư cho ngài, nếu như đưa trước, cô ấy sẽ đánh gãy chân của ta..."
Quan chức đó giải thích với vẻ mặt đau khổ,
Kim Phi biết người này ở trong tình thế khó xứ giữa y và Thấm Nhị, cho nên cũng không làm khó hẳn nữa.
"Vất vả rồi!" `Y cười khổ vỗ vai hắn rồi, nháy mắt với Đại Lưu. Đại Lưu hiểu ý, dẫn hẳn rời đi
Khi đi đến cửa, anh ta lấy ra một thỏi bạc nhỏ nhét vào tay hẳn.
Trong phòng, trước tiên Kim Phi kiểm tra xi niêm phong, xác định không có vấn đề gì trước, sau đó mới cầm dao mở. bức thư ra.
"Tiên sinh, khi ngài nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là ngài đã đến đập Tô Giang rồi, Mộ Lam tỷ tỷ có lẽ sẽ không giấu được..."
"Tiên sinh, Vũ Dương biết ngài nhất định sẽ rất tức giận, cũng có thể sẽ lo lắng, ngài không cần lo lăng, bổn cung cũng có hậu thuẫn ở kinh thành, bổn cung dám quay về thì sẽ không có chuyện gì đâu..."
“Tiên sinh, xin hãy ghi nhớ những gì ngài đã hứa với Vũ Dương, dù có xảy ra chuyện gì, Vũ Dương cũng sẽ giải quyết, tiên sinh đừng dễ dàng động đao binh, coi như là Vũ Dương cầu xin tiên sinh..."
Trong thư, Cửu công chúa xin lỗi Kim Phi trước, sau đó giải thích lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy, đồng thời trấn an Kim Phi rằng cô ấy sẽ không sao.
Cuối cùng, cô ấy liên tục lặp đi lặp lai xin Kim Phi đừng tùy tiện đụng đao binh.
Kim Phi thở dài, đặt lá thư xuống.
Lời an ủi của Cửu công chúa trong thư không những không xua tan được sự lo lắng của Kim Phi mà còn khiến y càng lo lắng hơn.
Theo tính cách của Cửu công chúa, giải thích nhiều như vậy là biểu hiện của sự không chắc chắn.
Nếu như cô ấy thực sự có sự tự tin thì sẽ không rời đi mà không từ biệt, trái lại sẽ cố gắng thuyết phục Kim Phí
Cho nên, lúc này Kim Phi không những không thay đối quyết định của minh, ngược lại còn càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn.
Sau khi ngồi ở bàn suy nghĩ rất lâu, y lại gọi Chung Linh Nhi đến.
"Linh Nhị, truyền tin cho Hạ Nhi, để cô ấy chuẩn bị một trăm quả lựu đạn, bảo Tiểu Bắc và Trương ca nghĩ cách đưa. đến gần kinh thành."
Kim Phi sắp xếp nói: "Ngoài ra hãy thông báo cho Lão Ưng, bảo anh ta dẫn một trung đội về kinh thành!"
Thật ra y bảo Trương Lương điều người về kinh thành, không phải là muốn trực tiếp tấn công kinh thành mà chỉ là muốn đề phòng những điều xấu nhất có thể xảy ra thôi.