Công thành là một trong những vấn đề khó nhất trong trận chiến, đa phần đều chỉ có thể dựa vào mạng binh lính để phá.
Không chỉ Trịnh Phương, ngay cả Trương Lương và Khánh Mộ Lam cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi, muốn xem Kim Phi có cách nào không.
Kim Phi không trả lời, nhíu mày nhìn trận địa xung quanh, mở miệng hỏi: "Bây giờ ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là gì?"
"Ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là có được tường. thành kiên cố, chúng có thể tấn công ta, nhưng ta không thể tấn công chúng".
Khánh Mộ Lam đáp.
"Nếu như chúng ta đứng cao hơn chúng thì sao?", Kim Phi hỏi.
"Vậy thì dễ đối đầu rồi!", mắt Khánh Mộ Lam sáng lên: "Nhưng tường thành của chúng cao tận hai trượng, chúng ta sao có thể cao được hơn chúng chứ?"
"Đừng chỉ hỏi ta, cô phải động não nghĩ chút đi".
Khánh am biết Kim Phi đang kiểm tra mình, cô nghĩ một hồi rồi đáp: "Thứ có thể cao hơn tường thành chỉ có thang thôi".
Đây là phương pháp công thành chủ yếu bây giờ.
Binh lính bê thang dựa vào tường thành, sau đó leo lên. "Dùng thang thì sẽ có quá nhiều người mất mạng, thổ phỉ chỉ cần dùng giáo mác đâm ta thì chắc sẽ chết hết một nửa".
Kim Phi lắc đầu: "Chúng ta chỉ có từng này người, chết ở đây thì chắc không đánh nổi đâu".
"Vậy ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn..."
Khánh Mộ Lam lắc đầu, xấu hổ đáp.
"Haizz..."
Kim Phi thở dài dặn dò: "Lão Trịnh, bảo người của ngươi chặt mấy cái cây, không được to quá, nhưng phải cao hơn hai trượng rưỡi".
"Vâng!"
Trịnh Phương mặc dù không hiểu Kim Phi chặt cây để làm gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, quay người đi tìm người chặt cây.
"Lương ca, huynh cũng đừng ngồi chơi, đi tìm mấy thân cây to bằng cánh tay, chặt thành từng khúc dài một trượng, chặt nhiều một chút".
"Được".
Trương Lương bắt đầu bận rộn.
Chẳng bao lâu sau, cành cây to nhỏ đã được xếp chồng lên nhau.
Kim Phi làm theo phương pháp giàn giáo trên công trường ở kiếp trước cùng với chòi canh gác ở thời Tống, chỉ huy cựu binh dùng dây thép gắn các thân cây với độ †o nhỏ khác nhau, xây thành một cái chòi canh đơn giản.
Thực ra bên dưới chòi canh có bánh xe, nhưng thời gian có hạn, Kim Phi không làm bánh xe, mà xây một cái sân ở một nơi cao hơn hai trượng.
'Từ ngoài nhìn vào trống giống một cái giàn giáo, nhưng ở mặt đối diện với đám thổ phỉ, Kim Phi dùng những cành cây to bằng cánh tay trẻ em để làm tấm phòng thủ, ngăn tên của đám thổ phi.
Lại bôi thêm một lớp bùn ẩm lên để ngăn lửa.
Chòi canh đơn giản dài một trượng, cao hai trượng đã được hoàn thành, trọng lượng khoảng một nghìn cân, hơn ba mươi cựu binh mới nâng lên được, từ từ lại gần tường thành của đám thổ phỉ.
'Thổ phỉ nhìn thấy một thứ khổng lồ như vậy lại gần, lập tức cảnh giác, ào ào bắn tên bắn đá tấn công chòi canh.
Tiếc rằng lớp bảo vệ của nó dày như vậy, cựu binh nâng chòi canh trốn sau tấm bảo vệ, tên và đá không thể tấn công được.
Cũng có thổ phỉ dùng dầu hỏa tấn công, tiếc rằng thời phương pháp dùng dầu hỏa tấn công chủ yếu dùng nồi lớn đun dầu hỏa, sau khi kẻ địch tấn công thành, dùng muôi đổ xuống, như vậy có thể tấn công diện tích lớn, hiệu quả cũng rất tốt.
Vậy nên dầu hỏa thổ phỉ chuẩn bị đều được chất †rong một cái vạc to, chẳng ai di chuyển được nó.
Như vậy phương pháp phòng lửa mà Kim Phi chuẩn bị cũng thành thừa, thổ phỉ chỉ có thể trợn to mắt nhìn chòi canh lại gần, cuối cùng khi cách tường thành năm trượng liên dừng lại.
Các cựu binh leo lên trên chòi canh.
Lúc trước thổ phỉ đứng trên tường thành, trốn sau lỗ châu mai đẳng sau, thông qua lỗ để tấn công, các cựu binh còn chẳng biết thổ phỉ trốn ở đâu, chẳng thể lại gần tường thành, chỉ có thể bị động đánh trả.
Bây giờ tình hình ngược lại, sân của chòi canh cao hơn tường thành hai mét, dễ dàng nhìn thấy đám thổ phỉ trốn ở đâu, mà đám thổ phỉ lại chẳng thể thấy được các cựu binh trốn ở đâu.
Các cựu binh lấy cung tên trên lưng xuống, thông qua các cái lỗ trên tấm bảo vệ, bản vào tường thành.
Đám thổ phỉ phòng thủ trong tường thành có khoảng hơn bốn mươi người, sau lượt tấn công đầu tiên đã loại bỏ gần một nửa.
Hai mươi tên còn lại co cụm trong góc mà tên không thể bắn tới.
"Cho rằng trốn là ta hết cách sao?”
Thiết Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng, để lại ba cựu binh trên chòi canh, những người còn lại trượt xuống, nâng chòi canh gác tiến lên hai trượng.
Nhưng vậy hai góc đều không trốn được nữa.
Cựu binh ở bên dưới không cần lên trên, chỉ để ba cựu binh trên đó bắn chết mười mấy tên thổ phi!
Lúc này chỉ còn lại một góc để trốn, nhưng những tên thổ phỉ cũng không dám trốn nữa.
"Đừng đánh nữa, bọn ta đầu hàng!" Mấy tên thổ phỉ còn lại run rẩy bước ra từ trong góc.
Bọn chúng không chỉ mất đi lợi thế về địa thế, còn không còn gan để đánh tiếp nữa.
Trong đó bao gồm cả tên đứng đầu bị Kim Phi đánh. Hắn vì bị thương nên đại đương gia để lại coi nhà.
Cứ tưởng sẽ thảnh thơi sống tiếp, ai ngờ đại đương gia vừa mới rời đi không lâu đã có người đánh đến.
Có điều bọn họ chúng dựa vào địa thế tường thành cao, dễ dàng đánh lui đòn tấn công.
Nhưng bây giờ đối phương lấy chòi canh gác ra, bọn chúng mất ưu thế, bị ép vào đường cùng.
"Vứt vũ khí đi, phái người đi xuống mở cửa, những người khác không được cử động!"
Cựu binh hét lên: "Đừng đùa với ta, nếu không ta lập †ức giết các ngươi, mở cửa đi!"
"Vâng!"
Tên đứng đầu ngoan ngoãn vứt bỏ vũ khí, ra lệnh cho một tên thổ phỉ mở cửa.
Sau một lúc, cánh cửa dày mở ra.
Trịnh Phương mang theo một nhóm cựu binh xông vào đầu tiên ấn tên thổ phỉ mở cửa xuống đất, sau đó đứng lên tường thành, mấy cựu binh còn lại bắt trói đám thổ phỉ, ngoài ra có vài người nâng cung lên, chiếm điểm công kích có lợi.
Lúc này Kim Phi mới cùng Trương Lương và Khánh Mộ Lam tiến vào.
'Tên đứng đầu bị ấn vào tường thành, nhìn thấy Kim Phi, tròng mắt không khỏi co rút :"Tại sao lại là ngươi?"
Đến ban nấy, tên trùm vẫn còn đang buồn bực, không biết người tấn công họ là ai.
Hắn tưởng là binh phủ, hoặc là những tên thổ phỉ khác, chứ chưa từng nghĩ đến là Kim Phi.
'Theo như hắn thấy, Kim Phi bây giờ nhất định đã bị đại đương gia giết chết rồi, sao có thể xuất hiện ở đây?
Chẳng nhẽ Kim Phi muốn đến núi Thiết Quán nhận tội, đầu hàng với đại đương gia?
"Ồ, là người quen nè!"
Kim Phi cười nhìn tên đứng đầu.
"Kim Phi, ta nói cho ngươi biết, đại đương gia mang người đến làng tây Hà rồi, ngươi mau thả ta ra, nếu không sau khi đại đương gia quay lại, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu!"
'Tên đứng đầu vần ôm chút hy vọng, trợn mắt hét lớn.
"Đại đương gia của ngươi không về được đâu".
Kim Phi cười rút một thẻ gỗ quơ trước mắt tên đứng đầu: "Sau này ta sẽ là đại đương gia núi Thiết Quán".
Tên đứng đầu nhìn tấm thẻ gỗ, chút hy vọng cuối cùng trong tim cũng tan biến.
'Tròng mắt hắn đảo quanh, quỳ xuống đất. "Tiểu nhân Thuyên Tử dập đầu trước đại đương gia!