"Tiểu Phi, Lão Trịnh không xảy ra chuyện gì chứ?"
'Trương Lương nhíu mày nói: "Hay là ta đưa người qua đó xem?”
Ngày Khánh Hoài vừa đến Thanh Thủy Cốc cũng bị người Đảng Hạng tập kích, Trịnh Phương vì bảo vệ Khánh Hoài mà bị thương nặng, sau này cố gắng cưỡi ngựa đến thành Vị Châu đưa thư cho Kim Phi, làm lỡ mất thời gian chữa thương, cánh tay trái buộc phải cắt bỏ.
Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Vị Châu năm ngày, đến kỳ hạn giải ngủ một năm, Trịnh Phương vì cánh tay trái tàn phế nên phải giải ngũ về quận Kim Xuyên.
Khánh Hoài gửi thư, bảo Kim Phi chăm nom anh ta. Vậy nên Kim Phi bảo Chung Ngũ chiêu mộ hơn bốn mươi cựu binh để ở núi Miêu Miêu, giao cho Trịnh Phương dẫn đầu, cũng được coi là một con bài ẩn.
Kim Phi và Trịnh Phương thống nhất với nhau, sau khi thổ phỉ rời khỏi núi Thiết Quán một giờ, bên Trịnh Phương sẽ phát động tấn công.
Dựa theo tính toán về thời gian, trận chiến đã sớm bắt đầu, dù sao thổ phỉ đều bị Kim Phi tiêu diệt hết, vậy mà bên Trịnh Phương vẫn chưa có tin tức truyền về.
"Chúng ta cùng đi đi".
Kim Phi hỏi: "Bên này có thể điều được bao người?"
"Tù binh đều bị treo cổ, ta bảo Thiết Ngưu đưa hai tiểu đội và đội hộ vệ cùng đi trông coi, ba đội còn lại chúng ta có thể đưa đi".
Vì để tiện quản lý, Kim Phi phân hơn ba mươi cựu binh thành năm tiểu đội, mỗi đội sáu đến bảy người, cho dù đơn độc tác chiến cũng có thể phối hợp lẫn nhau.
'Trương Lương và Thiết Ngưu là phó chỉ huy, có quyền chỉ huy tiểu đội. "Bảo các huynh đệ ở lại phòng thủ chú ý, không được
phạm lỗi của Đức Ninh Quân", Kim Phi nhắc nhở.
Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi giao tù binh Đảng Hạng cho Đức Ninh Quân trông coi, kết quả bị bọn Hán Nô cướp trại tù binh.
Kim Phi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này tái diễn ở làng Tây Hà.
"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ trông coi kỹ càng, ai dám lười biếng sẽ bị chém ngay, ta sẽ chặt đầu chúng!"
Thiết Ngưu vỗ ngực bảo đảm. "Ừm, chuyện này không được phép khinh thường". Kim Phi vỗ vai Thiết Ngưu: "Sắp xếp mấy người cùng †a về dắt ngựa, Lương ca huynh đi tìm Khánh Mộ Lam một chuyến, mượn ngựa chiến của binh lính nữ cho chúng ta dùng".
Ba tiểu đội có gần hai mươi người, Kim Phi chỉ mang về mấy con ngựa chiến từ thành Vị Châu về, cho dù có thêm mấy con của đại đương gia cũng vẫn không đủ.
Chỉ có thể mượn ngựa chiến của các binh lính nữ.
"Được".
Trương Lương xoay người rời đi.
Khi Kim Phi và Thiết Ngưu về Đả Cốc Trường, Trương Lương và bính lính nữ đã đến được một lúc.
"Tiên sinh, nghe Lương ca nói, ngài muốn đến núi Thiết Quán?"
Tóc Khánh Mộ Lam còn chưa khô, cô ấy tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, mặc một bộ chiến giáp do Kim Phi thiết kế riêng, trông có vẻ chắc chắn.
"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu.
"Tất cả mọi người đều đi sao?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Tù binh thì sao?"
"Ta mang theo ba tiểu đội, hai tiểu đội còn lại ở lại trông tù binh".
Kim Phi nói đến đây: "Đúng vậy, nếu cô rảnh không có chuyện gì cũng có thể đến giúp".
"Ta vừa mới hỏi mấy tù binh, còn hơn mấy chục thổ phỉ ở núi Thiết Quán, lại chiếm ưu thế về địa hình, ngài mang theo chưa đến hai mươi người, có đủ không?”
Dù vừa mới chứng kiến năng lực tác chiến của Kim Phi, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn hơi hoài nghi.
Bởi vì nguyên nhân lớn nhất cho thắng lợi lần này là Kim Phi chuẩn bị đầy đủ mà thổ phỉ chui vào vòng mai phục của mình, trở thành cái bia cho máy bản đá và cung nỏ hạng nặng, bị đánh cho tàn phế.
Nếu như thổ phỉ không khinh địch, trước khi vào thôn phái người dò la tình hình, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu.
Mà tình hình núi Thiết Quán lại khác, Kim Phi không có cách nào mai phục trước, chỉ có thể tấn công.
Trong trận chiến, tấn công là kịch liệt nhất, phương pháp chiến đấu tàn khốc nhất không chỉ có một.
Số lượng người bên tấn công nhất định phải nhiều gấp mấy lần bên phòng thủ mới giành được lợi thế.
Ví dụ ở núi Thanh Thủy, Kim Phi chỉ mang theo một trăm Thiết Lâm Quân canh giữ con đường nhỏ, chặn được thế tấn công của cả nghìn người Đảng Hạng.
Mà bây giờ Kim Phi trở thành bên tấn công, đương nhiên sẽ gặp khó khăn.
Đây cũng là lý do Trịnh Phương mãi mà chưa đánh bại núi Thiết Quán.
"Ta sắp xếp mấy thuộc hạ ở bên này, đã sớm đánh nhau với thổ phỉ canh giữ núi, ta muốn đi xem xem, nếu thực sự không ổn thì bao vây núi Thiết Quán rồi từ từ nghĩ cách".
Con bài Trịnh Phương đã được lật ra, Kim Phi cũng không muốn giấu Khánh Mộ Lam nữa.
"Chẳng trách ngài dám tấn công núi Thiết Quán, ngài vẫn còn giấu người ở nơi khác sao?"
Khánh Mộ Lam kinh ngạc, vui vẻ hỏi: "Có thể đưa chúng ta cùng đi xem không?”
"Ngựa chiến không đủ".
Kim Phi bất lực nói.
Mặc dù binh lính nữ qua được bài kiểm tra đầu tiên, nhưng chiến lực tổng hợp vẫn không bằng các cựu binh kinh nghiệm đầy mình, nếu như ngày thường đưa các cô đi để tăng hiểu biết thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ Kim Phi vội vàng muốn nghĩ cách loại bỏ núi Thiết
Quán.
Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc: "Vậy ta với A Mai cùng đi, như vậy có thể cưỡi ngựa".
"Vậy cũng được, đi thôi".
Kim Phi lật người nhảy lên con chiến mã.
Sau khoảng thời gian dài luyện tập, kỹ thuật cưỡi ngựa của Kim Phi đã vô cùng thành thục, ra khỏi cổng thôn liền bắt đầu vung roi quất ngựa lao đi vun vút.
Đội binh mã đi lên đường núi, chỉ dùng chưa đến một tiếng để chạy quanh núi Thiết Quán, Kim Phi giơ tay lên, đội ky mã từ từ giảm tốc độ, dừng lại bên đường.
"Hầu Tử, đi bên kia do thám đường".
Trương Lương dặn dò, một cựu binh dáng người nhỏ thó lật người xuống ngựa, chui vào rừng cây bên đường.
Hắn không muốn phạm phải lỗi khinh địch như bọn thổ phỉ từng phạm phải.
Họ đợi trong rừng mười mấy phút, Hầu Tử về rồi, mang Trịnh Phương về theo.
"Lão Trịnh, sao vậy?"
Trương Lương nhíu mày hỏi.
"Đám thổ phỉ ở lại canh phòng hơi đông, hơn nữa đường trên núi được xây rất nhiều công trình phòng thủ, †a mang các huynh đệ đi đánh ba lần mà vẫn chưa đánh được".
Trịnh Phương xấu hổ nói.
Trương Lương và Thiết Ngưu năm đó đi theo Khánh
Hoài từ sớm, cũng được coi là hộ vệ thân cận, ngoại trừ Chung Ngũ, Thiết Lâm Quân nếu còn sống, cũng còn rất ít người có thâm niên lớn hơn Trương Lương, Thiết Ngưu.
Trịnh Phương năm đó nhập ngũ liền làm thuộc hạ của Trương Lương, bây giờ thấy Trương Lương nổi giận liền hơi lo lắng.
"Đối phương chiếm ưu thế về địa hình, tạm thời không đánh bại được cũng không sao, các huynh đệ có bị thương không?", Kim Phi hỏi.
"Có ba huynh đệ bị thương, nhưng không chết được", Trịnh Phương nói.
"Vậy thì tốt", Kim Phi gật đầu: "Đi đi, đi xem".
Đi dưới chân núi khoảng mấy trăm mét, họ đến doanh trại của Trịnh Phương.
Cách doanh trại mười trượng chính là đường lên núi, cũng chính là chiến trường.
Kim Phi nhìn địa thế, hơi nhíu mày,
Chẳng trách họ đánh lâu vậy vẫn không thắng, địa thế núi Thiết Quán dễ phòng thủ hơn núi Thanh Thủy nhiều.
Đường lên núi mặc dù chỉ rộng ba trượng, nhưng đám thổ phỉ xây nhiều bức tường đá cao rộng dày, chỉ để lại một đường rộng chưa đến hai mét, kiểu dáng giống hệt tường thành.
Lúc này trên cửa gỗ dày của con đường đã bị chặn kín, thổ phỉ chỉ đứng trên tường thành thả đá xuống là có thể đập chết phe tấn công.