Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1389




Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành học theo nịnh nọt, lấy lòng cấp trên.

Sau khi học được cách thông đồng làm bậy, cuối cùng ông. ta cũng đã hòa nhập vào vòng tròn này.

Công thêm trong nhà có vài mối quan hệ, đến mấy năm trước cuối cùng cũng làm được quan vận chuyển, trở thành lãnh đạo cao nhất ở cứ điểm Cục vận tải sông Kim Mã.

Bình thường chỉ cần không ai đến Tây Xuyên thì ông ta là lớn nhất, cuối cùng cũng không cần nịnh nọt ai nữa.

Nhưng thói quen này đã hình thành, vừa nhìn thấy Cửu công chúa, ông ta không khỏi muốn nói vài câu dễ nghe để lấy. lòng Cửu công chúa.

Kết quả lại chẳng có tác dụng gì như Kim Phi nói.

Cửu công chúa không vui, hình như còn hơi tức giận.

Lời nhắc nhở của Kim Phi khiến Ngụy Đại Đồng có cảm. giác được giác ngộ.

Cuối cùng ông ta cũng nhận ra vấn đề của mình năm ở đâu, cũng biết mình nên có thái độ thế nào khi đối mặt với Cửu. công chúa.

“Mời tiên sinh”.

Ngụy Đại Đồng nhường sang một bên đế Kim Phi đi trước.

Kim Phi khẽ cười, cũng không khách sáo, đi ra khỏi phòng.

Vì gần đây thường xuyên quan sát xung quanh ở trên núi Ngọc Lũy nên Ngụy Đại Đồng đã cho người dựng nhà tranh

trên đỉnh núi, có lúc lười xuống núi thì sẽ ngủ qua đêm trên núi.

Lúc này Cửu công chúa đứng trước nhà tranh nhìn xuống dưới

“Điện hạ, kính viễn vọng”.

Ngụy Đại Đồng lấy kính viễn vọng từ trong túi ra, thận trọng đưa cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa nhận lấy, thành thạo điều chỉnh kính viễn. vọng nhìn khắp nơi.

Kim Phi cũng đưa tay lên, híp mắt nhìn xuống.

Lúc này, khắp nơi dưới chân núi Ngọc Lũy toàn là bóng người dày đặc đào bới, đổ vác đất đá như kiến.

Mương nước dưới chân họ đã có hình dạng.

“Điện hạ, núi Ngọc Lũy là một chướng ngại, phía tây quanh năm lũ lụt, phía đông quanh năm hạn hán, kế hoạch của tiên sinh là đào một cái động lớn ở phần khá mỏng của núi Ngọc. Lũy để dân nước sông vào phía đông, như thế không chỉ giải quyết lũ lụt ở phía tây, mà còn giải quyết nạn hạn hán ở phía đông, toàn vẹn cho cả hai”.

Ngụy Đại Đồng thấy Cửu công chúa đã quan sát được kha khá bèn ở bên cạnh giải thích.

Nói một hồi, tật cũ của ông ta lại bắt đầu, nịnh nọt Kim Phi: “Kim tiên sinh đúng thật là thiên tài xuất chúng...”

“Ngụy đại nhân, nếu ngài còn tâng bốc nữa là ta bay lên luôn đấy"

Kim Phi cười khổ ngắt lời Ngụy Đại Đồng. Xem ra cái tật này không thế thay đối trong thời gian ngắn.

“Tiên sinh, ta không tâng bốc ngài, mà thực sự rất khâm phục ngài. Ta làm ở Cục vận tải nhiều năm như vậy, mỗi năm không biết phải chạy trên sông Kim Mã bao nhiêu lần, ta không có giải pháp nào để giải quyết nạn lũ lụt cả, nhưng tiên sinh chỉ đến đây một lần mà đã giải quyết được, chẳng phải là thông minh tài giỏi sao?"

Ngụy Đại Đồng nghiêm túc nói

“Tiên sinh quả thật rất thông minh, bốn cung cũng cực kỳ khâm phục”

Cửu công chúa nói

Ngụy Đại Đồng lén nhìn Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Thật ra điều ta ngưỡng mộ không chỉ là trí thông minh của tiên sinh mà còn là lòng dũng cảm và sự quyết đoán của ngài. Lúc đầu ở dốc Đại Mãng nguy hiểm như vậy, tiên sinh và điện hạ đều không lùi lại một bước, quả thực là tấm gương của quân nhân Đại Khang”,

“Đúng thế, tiên sinh không chỉ thông minh, can đảm, quyết đoán mà còn khiêm tốn nữa”, Cửu công chúa lại nói thêm.

“Điện hạ nói quá đúng”. Ngụy Đại Đồng như thể phát hiện ra lục địa mới, vỗ tay nói: “Hơn nữa tiên sinh cũng nhìn xa trông rộng, có tài trị vì đất nước, không đến triều đường quả thật đáng tiếc”

“Ai nói không phải chứ, bổn cung mời ngài ấy làm quốc sư mà ngài ấy lại không đồng ý”

Cửu công chúa tiếc nuối lắc đầu.