Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 133




'Tùng! Tùng! Tùng!...

Tiếng trống réo rắt xé tan bầu không gian tĩnh lặng buổi sớm của núi Thiết Quán.

Dưới sự suy tàn của đám tướng lĩnh biến chất của Đại Khang, rất nhiều đội quân không còn hoạt động huấn luyện buổi sáng.

Quân đội chính quy còn như vậy thì đừng nói đến thổ phỉ.

' Cho dù là một nhóm thổ phỉ có quy mô như ở núi Thiết Quán cũng không tập luyện buổi sáng, thông thường đều ngủ đến 8-9 giờ mới dậy.

“Đệt mợ đứa nào đấy, mới sáng ngày ra phiền chết đi được!”

Trong một căn phòng bằng gạch nung, Tiểu đầu mục Thuyên Tử liếc nhìn ánh sáng xuyên qua khe cửa, †ức giận chửi mắng.

Mặc dù hôm qua bị Kim Phi đánh cho một trận nhưng lại được đại đương gia thưởng tiền và hai người phụ nữ. Đêm qua mân mê đến tận muộn, sáng sớm trái ôm phải ôm gái đẹp đang ngủ ngon thì bị tiếng trống đánh thức, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Thuyên Tử ca, hình như là trống triệu tập...” 

Hai người phụ nữ bên cạnh cũng bị đánh thức, trong đó một người nhỏ giọng nói.

“Trống triệu tập?”

Thuyên Tử vẫn còn mắt nhắm mắt mở giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bừng tỉnh.

Nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần vào, bên trên không buồn quan tâm nữa, lập tức chạy ra ngoài.

'Trống triệu tập là quy tắc truyền ra từ quân đội, cho dù đang làm gì đều phải lập tức triệu tập.

'Trống vang lên ba lần mà chưa đến, chém!

Chức năng có phần giống với lệnh tập hợp khẩn cấp trong quân đội sau này.

Nhưng thổ phỉ sẽ không cố tình đánh trống để thử phản ứng tốc độ, thông thường xảy ra ra chuyện lớn thì mới tập hợp mọi người.

Khi Tiểu đầu mục Thuyên Tử vội vàng chạy tới đã có không ít thổ phỉ tụ tập ở đấy.

Rất nhiều người giống như Thuyên Tử, còn chưa kịp. mặc hết quần áo.

Không cần đợi tới tiếng trống thứ ba, khi tiếng thứ hai vừa vang lên, toàn bộ thổ phỉ đều đã tập trung đủ.

Mặc dù nhiều người quần áo không chỉnh tê nhưng ai nấy cũng đều mang theo vũ khí của riêng mình.

Đại đương gia Lưu Giang và nhị đương gia khá hài lòng với tốc độ phản ứng của đám thổ phỉ, gật đầu lia lịa, tràn đầy lòng tin đối với tương lai.

Núi Thiết Quán thuộc hang ổ thổ phỉ thứ hai trong địa phận huyện Kim Xuyên, mỗi năm đều có rất nhiêu dân tị nạn tới đây.

Chỉ cần phát triển thêm vài năm nữa, Lưu Giang tự †in rằng có thể sẽ khử được thổ phỉ số một Hắc Thủy Câu, trở thành thế lực thổ phỉ lớn nhất trong lịch sử huyện Kim Xuyên.

Mang theo lòng tin đó, Lưu Giang để lại mấy chục †ên thổ phỉ trông nhà, cùng với mấy tên trùm lên ngựa, dẫn theo hàng trăm tên thổ phỉ còn lại xuống núi, đi tới làng Tây Hà.

Bọn chúng mới rời đi không lâu, một đám khói bốc lên từ một con đèo cách núi Thiết Quán vài dặm.

Trong giây tiếp theo, một đám khói khác bốc lên từ thung lũng cách đó hơn chục dặm.

Ở làng Tây Hà, Kim Phi vừa thức dậy liền nhìn thấy Trương Lương hớt hải chạy vào.

“Tiểu Phi, có cột khói bốc lên từ Dã Hồ lĩnh, còn là màu đen, cho thấy toàn bộ đám thổ phỉ Thiết Quấn đã được điều động rồi”. 

Trương Lương lo lắng nói.

Sau khi xưởng dệt tạm dừng hoạt động, Kim Phi liền phái mấy cựu binh thợ săn ẩn náu trong núi để theo dõi bọn thổ phỉ Thiết Quán.

Thời đại này không có điện thoại, Kim Phi chỉ có thể sử dụng cột khói để làm tín hiệu truyền tin.

“Điều động thì điều động thôi, hàng trăm người đi tới làng Tây Hà cũng phải mất vài giờ, Lương ca, huynh hoảng thế làm gì?”

Kim Phi dừng dưng cầm cành liễu được đặc chế lên, nhúng vào chút muối, vừa đánh răng vừa mơ hồ hỏi: “Cổng làng chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi!", Trương Lương gật đầu.

“Vậy thì còn lo lắng cái gì? Chỉ cần đợi chúng đến là được rồi”.

Kim Phi xúc miệng xong liền hỏi: “Lương ca ăn cơm chưa? Cùng ăn đi”.

Có lẽ bị lây nhiễm sự bình tĩnh của Kim Phi, vẻ lo lắng trên mặt Trương Lương từ từ tan biến, huynh ấy cười xua tay:

“Ở nhà nấu xong cơm rồi, ta quay về ăn đây”.

Nhưng sau khi vừa ra khỏi cửa huynh ấy lại rễ ra hướng đi ra sau núi. 

Rõ ràng trong lòng vẫn còn lo lắng, chuẩn bị ra sau núi để sắp xếp các cựu binh.

Đợi đến khi Trương Lương rời đi, Quan Hạ Nhị, Đường Đông Đông và Nhuận Nương đều đi ra khỏi bếp.

“Tướng công, thổ phỉ tới rồi sao?” Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.

Kim Phi và Trương Lương nói chuyện không quá to, bọn họ ở trong bếp nghe không rõ lắm.

Kim Phi gật đầu: “Có lẽ trưa là tới”. “Phải làm sao đây?”

'Trên mặt Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Mặt khác biểu hiện của Đường Đông Đông lại bình Tĩnh như Kim Phi, kéo Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở hai bên, mỉm cười an ủi.

“Hai người không cần lo đâu, nếu Kim Phi đã sớm đoán được bọn thổ phỉ sẽ tới, lại còn bình tĩnh như vậy, nhất định là đã chuẩn bị hết rồi.

“Tướng công, thật vậy sao?”

Quan Hạ Nhi lập tức quay đầu nhìn Kim Phi.

“Vẫn là Đông Đông thông minh”. 

Kim Phi mỉm cười gật đầu: “Thổ phỉ không thể vào làng được đâu, nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất, sau khi ăn cơm xong sẽ có cựu binh tới dắt mọi người và Tiểu Nga ra sau núi trốn, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi hãy quay về”.

Mặc dù y nắm chắc phần thắng khi đối phó với bọn thổ phỉ, nhưng để đề phòng sự cố bất ngờ, khi Kim Phi lên kế hoạch, y vẫn sắp xếp cho đám người Quan Hạ Nhi trốn ra sau núi.

Không chỉ đám người Quan Hạ Nhi mà cả dân làng cũng sẽ được thông báo.

“Không, ta muốn ở cùng tướng công”.

Quan Hạ Nhi lắc đầu.

“Ta cũng không đi”.

Nhuận Nương nói tiếp.

“Mọi người ở đây thì sẽ khiến ta bị phân tâm”.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương: “Nghe lời”.

“Vậy... được rồi”. Quan Hạ Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. 

Nhuận Nương cũng đỏ mặt cúi đầu. 

Nhìn thấy cảnh này Đường Đông Đông không khỏi bĩu môi.

“Đông Đông, môi bị sao vậy?”

Kim Phi vươn tay xoa đầu Đường Đông Đông: “Đi bưng bát cơm lại đây cho ta, ăn cơm xong còn phải đi làm đấy”.

Đường Đông Đông đã quen với việc này rồi, xoay người đi vào trong bếp mang cho Kim Phi một bát cháo trắng và hai đĩa đồ ăn kèm.

Cháo trắng do Nhuận Nương nấu trước đó một tiếng, đặc và mềm, nhiệt độ vừa phải. Cùng với những món ăn kèm thơm ngon, Kim Phi bê

bát lên, nhanh chóng ăn hết sạch.

Mà lúc này, tin tức bọn thổ phỉ sắp tới đã được truyền ra khắp làng, dân tình đang nháo nhào hết cả lên.

Cũng không có ai có thời gian oán hận Kim Phi, mọi người đều nhanh chóng vác theo những thứ có giá trị nhất của nhà mình, trốn vào sau núi.

Kim Phi ăn xong bữa sáng ngon lành, định đi ra ngoài xem xem thì Khánh Mộ Lam hùng hổ xông vào.

“Tiên sinh, người trong làng đều nói thổ phỉ sắp tới rồi, là thật sao?”

Khánh Mộ Lam hai mắt sáng bừng. 

Ai không biết còn tưởng cô ấy đang đợi ý trung nhân tới.

“Đúng vậy!", Kim Phi gật đầu: “Cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Có rất nhiều binh lính trước khi ra chiến trường cũng phấn khích giống như Khánh Mộ Lam, cảm thấy mình là con cưng của trời, nhất định sẽ bất khả chiến bại trên chiến trường, lập được công lớn.

Nhưng sau khi chứng kiến sự tàn khốc của chiến trường, nhiều người đều sợ đến mức tè ra quần trước cảnh máu chảy thành sông.

Y rất lo lắng Khánh Mộ Lam cũng sẽ là kiểu người như vậy.

“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi”. Khánh Mộ Lam nắm chặt đuôi thanh đao đen trong tay, giọng điệu của cô ấy thay đổi một chút với sự phấn khích.

vậy thì tốt, đi tìm Lương ca, trấn giữ tốt vị trí của các côi”

“Ta nhất định sẽ không khiến tiên sinh thất vọng”.

Khánh Mộ Lam tự tin chắp tay xong liền xoay người bỏ chạy.

Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Trương Lương chạy đến trước cửa xưởng luyện gang, báo cho Kim Phi biết rằng bọn thổ phỉ đã tới cách đó ba dặm.

“Cuối cùng cũng đến!”