“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi...”
Quan Hạ Nhi tiếp đón Kim Phi từ đằng xa, ngoài nhớ nhung, còn có một mục đích khác là dẫn Kim Phi đi tới núi Thiết Quán một chuyến.
Nghĩ tới trận chiến trên núi Dương Khuyên mà mình nhìn thấy trong tình báo, lòng Kim Phi cũng cảm thấy kì lạ.
Y gật đầu nói: “Được, đi núi Thiết Quán xem thử”
“Đương gia à, các tỷ muội hy sinh đều đã nhận giấy hôn thư với chàng, cũng coi như người nhà họ Kim.”
Quan Hạ Nhi tiếp tục nói: “Lúc đương gia không ở đây, ta đã tự làm chủ, đồng ý xây từ đường cho bọn họ, viết vào gia phả của nhà họ Kim, mong đương gia đồng ý.”
Nói xong cô căng thẳng nhìn Kim Phi, sợ Kim Phi bác bỏ đề nghị của mình.
“Nàng sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
Kim Phi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quan Hạ Nhị, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là Quan Hạ Nhi trưởng thành rồi, đau lòng cũng là vì cô đã trưởng thành.
Nếu có thể, Kim Phi hy vọng Quan Hạ Nhi mãi mãi không phải trải qua những chuyện phiền lòng này, cả đời đều không lo không nghĩ như trước kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc trong làng gặp khó khăn, Quan Hạ Nhi vẫn phải đứng lên ra mặt.
Vốn dĩ Kim Phi không giỏi biểu đạt, nên dù trong lòng cóngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Quan Hạ Nhi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi lên núi Thiết Quán!”
Dưới núi Thiết Quán, Tả Phi Phi đã sớm nhận được tin, nửa tiếng trước đã đợi dưới chân núi.
Có rất nhiều nữ công nhân cũng ở dưới chân núi, hồi hộp. chờ đợi.
Bọn họ đã nhìn thấy Kim Phi lâu rồi, nhưng tâm trạng bây. giờ hoàn toàn khác với trước kia.
Lúc trước bọn họ là nô tì được Kim Phi mua về, nhưng bây giờ trong tay bọn họ đã có hôn thư với Kim Phi.
Hơn nữa trải qua trận đấu ở núi Dương Khuyên, các nữ công nhân đều có một cảm giác tự hào của nữ chủ nhân khi bảo vệ được gia đình.
Nhìn Kim Phi từ xa đi tới, họ ưỡn thẳng lưng lên.
“Có vẻ mọi người không giống với lúc trước lắm...”
Vẫn còn cách xa, Kim Phi đã phát hiện trạng thái của các nữ công nhân không giống với lúc trước.
Nhưng cụ thể là không giống ở đâu, thì y không nói ra được.
“Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, các tỷ muội ở núi Thiết Quán đã tập luyện mỗi ngày, mặc dù có khả năng vẫn chưa bằng nữ nhân viên họ tống thật sự, nhưng cũng mạnh hơn nhiều rồi.” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
Cô nói như vậy, Kim Phi mới lộ vẻ bừng tỉnh.
Nữ công nhân vẫn là những nữ công nhân trước đó, nhưng eo lưng đã ưỡn thẳng lên, đội hình cũng ngày càng chỉnh tề, trật tự.
Mặc dù còn chưa tới gần, nhưng Kim Phi có thể nhận ra, tinh thần của các nữ công nhân đã khác trước rất nhiều.
Đây có lẽ là sự lột xác do chiến tranh mang lại. “Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi!” “Hạ Nhi tỷ tỷ!”
Kim Phi và Quan Hạ Nhi vừa tới gần miệng núi, các nữ công nhân đã mở miệng chào hỏi dồn dập.
Sau khi lên núi, đầu tiên Kim Phi đi đến từ đường để cúng tế nữ công nhân đã hy sinh, sau đó đóng con dấu của mình lên gia phả mà Tả Phi Phi đã biên soạn.
Biết được Kim Phi đồng ý xây dựng từ đường, còn đồng ý viết tên nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến vào gia phả, các nữ công nhân đều phấn chấn vô cùng.
Lúc Kim Phi ra khỏi từ đường, có rất nhiều nữ công nhân không gọi y là tiên sinh nữa, mà đổi xưng hô, cũng gọi đương gia' như Quan Hạ Nhi.
Khác với sự trêu ghẹo lúc trước, lần này các nữ công nhân có sự tin tưởng và dựa dẫm vào Kim Phi phát ra từ tận đáy lòng.
Điều này khiến Kim Phi vô cùng bất đắc dĩ.
Lần này y về Kim Xuyên, ngoài phải giải quyết vấn đề lương thực và nhóm quyền quý, chuyện quan trọng thứ hai
chính là giải quyết vấn đề tiểu thiếp.
Nhưng y còn chưa kịp hành động, các nữ công nhân đã đổi cách xưng hô luôn rồi.
Kim Phi thấy hơi hối hận vì đã đến núi Thiết Quán.
Mượn cớ hôm sau còn có việc, y vội vã dẫn Quan Hạ Nhi xuống núi.