“Nếu như ta đã nói với ngài như vậy thì đương nhiên là chắc chắn”.
Khánh Mộ Lam đắc ý nháy mắt: “Anh trai ta luôn có †ai mắt bên cạnh Chu sư gia, bên cạnh Chu Trường Lâm đương nhiên cũng cớ”.
“Xem ra sau này làm việc vẫn phải cẩn thận chút
rồi”. Kim Phi thầm nhắc nhở bản thân.
Đại Khang thoạt nhìn đã mục nát, thế nhưng sức: kiểm soát của quan lại vẫn còn rất mạnh.
A Mai trở về nhanh như vậy chứng tỏ rằng cô ấy không ở lại Kim Xuyên bao lâu, kết quả tin tình báo. mang về lại chỉ tiết như thế, đủ để thấy anh trai Khánh Hâm Nghiêu của Khánh Mộ Lam ở trong biên giới Tây Xuyên đã móc nối được một mạng lưới tình báo khổng lồ và tinh vi ra sao.
Kim Phi không tin chỉ có một mình Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy, những viên quan khác chắc chắn cũng có kênh của riêng mình.
“Nhìn dáng vẻ của ngài, lẽ nào đang chuẩn bị ra tay với Chu sư gia?”
Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một hồi, hỏi với vẻ dò xét.
“Đúng”, Kim Phi gật đầu: “Có điều không phải Chu sư gia mà là thổ phỉ núi Thiết Quán!”
“Thổ phỉ núi Thiết Quán?” Khánh Mộ Lam kinh ngạc tới độ nhảy dựng lên:
“Ngài, ngài có biết thổ phỉ núi Thiết Quán có bao nhiêu người không?”
Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ cử người thu thập chứng cứ Chu sư gia cấu kết với thổ phỉ, sau đó để mình giao chứng cứ tới tay anh trai, mượn thế lực của anh trai cô ấy để xử lý Chu sư gia.
Đây là cách ổn thoả nhất.
Không ngờ Kim Phi lại lựa chọn đối kháng với thổ phỉ núi Thiết Quán.
“Từ lúc ta bắt đầu sinh ra, núi Thiết Quán đã tới làng Tây Hà thu thuế thóc, ta đương nhiên biết bọn chúng có bao nhiêu người”.
Kim Phi giơ tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, bình thản nói.
“Ngài đã biết rồi mà còn muốn ra tay với bọn họ ư?”
Khánh Mộ Lam nhìn vào mắt Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên.
“Thổ phỉ núi Thiết Quán chính là một quả bom... chính là một tảng đá treo trên đỉnh đầu, làng Tây Hà muốn phát triển thì sớm muộn gì cũng phải đấu với bọn họ, không trốn nổi đâu”.
“V lý thì là như vậy, thế nhưng nếu như nói khó nghe. một chút thì ngay tới anh Khánh Hoài cũng chẳng có cách gì với thổ phỉ núi Thiết Quán, ngài ngài dựa vào đâu để đấu với thổ phỉ núi Thiết Quán đây? Lẽ nào lại dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi sao?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Hay là nói ngài đã âm thầm huấn luyện thêm càng nhiều cựu binh ở những nơi khác?”
“Chỉ dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi!” Kim Phi bình thản nói.
“Ta biết trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc đó ngài đánh thắng rất rực rỡ, dưới tình cảnh hoàn toàn rơi vào yếu thế, mang theo mấy nghìn Thiết Lâm Quân đánh bại ky binh Đảng Hạng số lượng nhiều gấp mấy lần quân mình.
Những trận chiến lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh trong lịch sử không hề ít, thế nhưng ta cho rằng không có bất cứ trận chiến đấu nào có thể so bì với trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc”.
Khánh Mộ Lam nói với vẻ mặt sùng bái: “Cũng chính vì trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc mà anh trai ta mới đồng ý cho ta tới làng Tây Hà tìm ngài học tập”.
“Tiếp theo có phải muốn nói thế nhưng rồi không?”
Kim Phi cười hỏi.
“Phải”, Khánh Mộ Lam nói: “Ngài à, trước mắt là thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ địa hình có lợi, mấy món đòn ở Thanh Thuỷ Cốc của ngài sẽ chẳng còn tác dụng nữa. hình của núi Thiết Quán rất giống với núi Thanh Thuỷ, dễ thủ khó công, chỉ có duy nhất một đường lên núi, ngài chỉ có ba mươi người, căn bản không xông lên nổi!"
“Tại sao ta phải xông lên?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Ta khiến bọn chúng không lao xuống được, để cho bọn chúng chết đói, không được sao?”
“Để bọn chúng chết đói?”
Khánh Mộ Lam trợn tròn hai mắt, tiếp đó vỗ mạnh cái đét lên trên đùi mình: “Đúng nhỉ, tại sao ta không nghĩ tới điểm này cơ chứ?”
“Mộ Lam, cô phải ghi nhớ, đạo lý của chiến tranh chính là ngươi sống ta chết, buộc phải dồn hết khả năng lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng, biến tình thế xấu thành ưu thế, tranh giành thắng lợi ở trình độ cao nhất, đã biết chưa?”
“Cảm ơn ngài dạy bảo!”
Khánh Mộ Lam đứng dậy hành lễ với Kim Phi, không mảy may hoài nghỉ hơn ba mươi cựu binh có thể vây ' hãm được núi Thiết Quán hay không.
ïy nghiên cứu rất sâu về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc, chỉ cần Kim Phi làm ra mấy cỗ xe bắn đá hoặc cung nỏ hạng nặng, phong toả con đường nhỏ duy nhất dẫn tới núi Thiết Quán, có nhiều thổ phỉ hơn cũng không xông xuống được.
“Thưa ngài, cách này của ngài không tệ, chỉ là mỗi năm núi Thiết Quán đều thu thuế thóc, lương thực dự trữ. trên núi chắc chăn không ít, thời gian cần tới quá dài rồi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa Chu sư gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngài bao vây núi Thiết Quán, chắc chắn sẽ nghĩ cách gây trở ngại từ bên trong, biến số quá nhiều”.
“Bao vây núi Thiết Quán chỉ là tiện miệng nói mà thôi, ta không hề định dùng cách này”, Kim Phi cười nói.
“Ngài định làm thế nào?”
Khánh Mộ Lam bắt lấy cánh tay của Kim Phi, kích động hỏi.
Theo cô ấy thấy, trong tay Kim Phi chỉ có hơn ba mươi cựu binh, đối diện với hàng trăm thổ phỉ căn bản không có bất cứ cơ hội thắng nào.
Kết quả Kim Phi không chỉ có cách đánh thắng mà còn không chỉ có mỗi một cách.
Điều này khiến cho Khánh Mộ Lam cảm thấy giữa mình và Kim Phi có cách biệt quá lớn.
“Sau này cô sẽ biết thôi”.
Kim Phi lại không trả lời câu hỏi của Khánh Mộ Lam, mỉm cười đổi chủ đề, hỏi: “Mộ Lam, cô từng giết người chưa?”
“Chưa...”
Khánh Mộ Lam không biết tại sao Kim Phi lại nhiên hỏi vấn đề này, nghi hoặc lắc đầu.
“Vậy thì mấy lính nữ dưới trướng cô đã từng giết người chưa?”
“Từ nhỏ bọn ta đều lớn lên trong nhà, đi đâu để giết người đây?”
Khánh Mộ Lam bối rối lắc đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía A Mai đang đứng một bên: “A Mai, chắc cô từng giết rồi nhỉ?”
Cô ấy đã đoán ra tại sao Kim Phi lại hỏi như vậy rồi.
Luôn miệng nói muốn ra trận giết địch, kết quả còn chưa từng giết người bao giờ, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy rất mất mặt.
A Mai là tử sĩ được cha cô ấy huấn luyện từ nhỏ, chuyên được cử đi để bảo vệ cô ấy, có lẽ đã từng giết người.
“Từng giết, mười ba người!” A Mai bình tĩnh gật đầu.
Khánh Mộ Lam có phần đắc ý ngẩng đầu lên, A Mai cũng coi như lấy lại một chút thể diện cho cô ấy.
“Lên chiến trường rồi, mấy người chính là một đoàn thể, chỉ dựa vào một mình A Mai thì không được”.
Kim Phi nói: “Có rất nhiều người thường ngày huấn luyện cực kỳ tốt, thế nhưng một khi thật sự lên chiến trường, thấy máu là run sợ, người giống như vậy không những không thể giúp đỡ chiến hữu mà còn làm liên luy tới mọi người, vậy nên trước khi lên chiến trường, mấy người tốt nhất đều phải trông thấy máu, thích ứng một chút đi”.
Kim Phi nghĩ ngợi một lát, nói: “Thế này nhé, lần này đánh thổ phỉ, mấy người cũng đi, thử luyện tay trước đã, nếu như có người thật sự sợ máu thì cho cô ấy rút lui đi”.
“Lúc nào ạ?”
Trong mắt Khánh Mộ Lam loé lên vẻ chờ mong, bàn †ay kích động tới độ có phần run lên.
Dẫn binh ra trận là nguyện vọng lớn nhất của cô ấy, tạm thời không thể lên chiến trường, giết vài tên thổ phỉ cho thoả lòng cũng được!
Thổ phỉ trên núi Thiết Quán lập trạm ở Đồng Sơn chủ yếu để nhắm vào đoàn xe làng Tây Hà, ban đầu lúc Khánh Mộ Lam tới, thổ phỉ vừa nhìn ra đội ky mã, còn mặc giáp trụ là biết có lai lịch, trốn trong cỏ ngay cả đầu cũng chẳng dám lộ ra.
Nếu không thì đoán chừng lúc đó đã đánh luôn rồi.
“Đừng nôn nóng, để đạn với cung tên bay trước một lát đã”.
Kim Phi cười nói: “Cô trở về chuẩn bị trước đi, thời cơ tới thì ta sẽ thông báo trước cho cô”.
r “Được, ta đợi ngài thông báo”. Khánh Mộ Lam hào hứng chạy đi.
Kết quả phải đợi tới năm, sáu ngày, khiến cho Khánh Mộ Lam cuống hết cả lên, lại không dám đi giục Kim Phi, chỉ đành nhãn nhịn.
Thổ phỉ trên núi Thiết Quán cũng cuống y như Khánh ái. Mộ Lam.