Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1275




Dưới đường lớn của núi Dương Khuyên, Lưu Thiết dẫn đội kị binh chạy chậm dọc theo đường núi.

Ngày thường Quan Hạ Nhi ít khi cưỡi ngựa, kĩ thuật cưỡi thậm chí còn không băng Đường Tiểu Bắc, nhiều lần đi trên núi mà đột nhiên phải quẹo, suýt chút nữa là đâm vào tảng. đá

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn cố gắng khống chế ngựa chiến, đi sát sau đội kị binh.

May là sương mù lớn, đường núi lại hẹp nhiều khúc cua, mấy người Lưu Thiết chạy không nhanh, nếu không Quan Hạ Nhỉ thật sự không đuối theo được.

Lúc cách núi Dương Khuyên còn ba dặm, phía trước bên trái đột nhiên bùng lên một ánh lửa.

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Thiết đã thay đổi

Lúc trước anh ta đưa hàng đi huyện phủ không ít, quá quen thuộc với địa hình xung quanh.

Tuy sương mù dày đặc, ánh lửa khi ấn khi hiện, nhưng Lưu Thiết biết rõ, chỗ cháy chính là núi Dương Khuyên!

“Phu nhân, núi Dương Khuyên bị cháy, chắc chẳn là đánh nhau rồi, phu nhân cứ đi từ từ ở sau, ta dẫn người đi trước!"

Lưu Thiết quay đầu hô một tiếng với Quan Hạ Nhị, hạ mệnh lệnh: "Phương Châu, ngươi dẫn một đội đi bảo vệ phu nhân, những người khác nhanh chóng theo ta!”

Nói xong, anh ta cũng không chờ trả lời, đã dẫn người bắt đầu tăng tốc.

Nhưng đoạn đường núi này quá hẹp, hơn nữa còn gập. ghềnh không băng phẳng, đám Lưu Thiết hoàn toàn không chay nhanh được.

Tốc độ chỉ nhanh hơn vừa rồi một chút thôi.

Ngược lại có hai nhân viên hộ tống bị sương mù dày đặc ảnh hưởng tầm mắt, khi quẹo đã lao ra ngoài đường núi.

May mắn dưới đoạn đường núi này là đồng ruộng chứ không phải vách núi, nếu không hai nhân viên hộ tống này đã xong đời rồi

Do có hai nhân viên hộ tống chậm trễ, nên Lưu Thiết chẳng những không bỏ xa Quan Hạ Nhi được, mà ngược lại còn căn Quan Hạ Nhi dừng lại chờ anh ta.

Lưu Thiết sốt sảng đến mức võ đùi liên tục mà không. dám mạo hiểm, hạ lệnh cho đội ngũ giảm tốc độ lên đường.

Quan Hạ Nhi ngấng đầu nhìn ánh lửa thấp thoáng phía xa, trong lòng cũng cực kì sốt ruột, lại không dám giục Lưu Thiết.

Một hướng khác, Trần sư gia chắp tay sau lưng đứng trên một khối đá lớn, nhìn ánh lửa mà tâm trạng hoàn toàn ngược. lại với hai người Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi

Bởi vì hành động lần này là kế hoạch của ông ta, xử lí trận địa cung nỏ hạng nặng của nữ công nhân cũng là chủ ý của Trần sư gia.

Kiến thức cả đời của mưu sĩ đều đồn vào chuyện hiến kế, hơn nữa còn cực kì am hiểu phỏng đoán lòng người

Trước khi Trần sư gia dấy lên nạn trộm cướp, cả Kim Xuyên đều vui mừng phát đạt, hơn nửa người dân toàn huyện đều tìm được việc ở các công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi

Không chỉ bản thân được ăn no, còn có thể nuôi sống người nhà, tiếp tế cho bà con nghèo.

Trong tay có tiền dư, cũng cải thiện cuộc sống.

Hơn nữa những người không làm việc trong công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi, cũng có được mấy phương pháp kiếm tiền khác.

Trước kia nếu thợ săn săn được mấy con mồi lớn như lợn rừng này nọ, phải đưa tới huyện phủ, thường cần mấy đồ tế góp tiền mua cùng nhau.

Không phải một đồ tế không mua nổi, mà là số người dân không tiếc tiền mua thịt quá ít, một con lợn rừng bán mấy ngày cũng không xong.

Đại Khang không có tủ lạnh, thịt không bán hết sẽ bị thối. Huyện phủ đã vậy, càng không cần nói tới làng trấn.

Tiệm cơm đồ tể làng trấn chỉ dám thu mấy con mồi nhỏ như thỏ hoang, gà rừng linh tỉnh này nọ.

Có khi còn chưa chắc bán ra được, đành phải làm thành thịt xông khói hoặc thịt sấy khô cho dễ bảo quản.

Bây giờ nếu thợ săn bản được lợn rừng, căn bản không cần đưa tới huyện phủ, mà có nhà xưởng của Kim Phi gần đó, cứ đưa thẳng qua là được.

Gần đó nếu không có nhà xưởng, cũng có thế bán thẳng cho đồ tế trên trấn.

Bây giờ cuộc sống của người dân toàn huyện đều trở nên tốt hơn, người dân mua thịt ngày càng nhiều, đồ tể trên trấn cũng dám thu mua lợn rừng rồi

Đây là sự thay đổi Kim Phi mang tới cho Kim Xuyên!

Không nói tới chuyện người dân được an cư lạc nghiệp, nhưng người dân chết vì đói lạnh trong năm nay, đã ít đi hơn 90% so với năm trước,