Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1217




Không cần Quan Hạ Nhi thúc giục, bản thân Đường Đông Đông cũng đã rất sốt ruột.

Cô ấy nhẹ nhàng võ võ Quan Hạ Nhị, ý bảo cô đừng cuống quá, đầu óc cũng nhanh chóng nghĩ đối sách.

Một lát sau mới mở miệng nói: “Chuyện đến nước này, chỉ có thể báo tiêu cục và thương hội rút về từ Quảng Nguyên về thôi!"

“Không còn cách nào khác sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Tạ Hỉ Quang chịu đựng lâu như vậy, nay lại đột nhiên làm khó dễ, ät hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù chúng ta nghĩ ra cách ứng phó qua được được kiếp nạn này thì vẫn sẽ bị nhằm vào như cũ thôi.”

Đường Đông Đông nói: “Hiện tại Phi ca không ở Kim Xuyên, chúng ta không thể đối nghịch với quận trưởng, nếu không người thiệt chỉ có thể là chúng ta, chỉ bằng trước hết cứ rút người về, chờ Phi ca trở về rồi bàn tiếp.”

“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước trong thư tiên sinh cũng nói, bảo chúng ta cứ đặt an toàn là trên hết” Tiểu Ngọc tiếp lời: “Ta cảm thấy Đường xưởng trưởng nói thế, là biện pháp tốt nhất lúc này.”

“Vậy được rồi, cứ làm theo lời Đông Đông đi”

Quan Hạ Nhi thoáng do dự, hỏi: “Vậy chúng ta có thể để thương hội mở cửa hàng ở ngoài thành không? Như vậy thì nếu người dân trong thành muốn mua muối ăn, thanh lâu muốn mua xà phòng thơm, đều có thể ra ngoài thành mua”

“Đúng vậy, sao muội không nghĩ ra nhỉ?”

Đường Đông Đông sáng cả mã: ện giờ thương hội và tiêu cục đã có tiếng tăm, quận trưởng không cho chúng ta vào. thành thì chúng ta không vào nữa, mở cửa hàng ở ngoài thành cũng không khác mấy!”

Mấy nhà buôn khác không dám ở mở cửa hàng ở ngoài thành Quảng Nguyên, bởi vì thổ phỉ Đại Khang hung hăng ngang ngược, buôn bán ở ngoài thành rất dễ bị thổ phỉ theo dõi.

Ngoài thành không có lớp tường thành cao lớn ngăn trở, đám thổ phỉ cướp bóc xong xuôi là có thể ngang nhiên chạy trốn.

Tiền, hàng bị cướp đều là việc nhỏ, không khéo còn mất cả mạng.

Nhưng thương hội Kim Xuyên có nhân viên hộ tống bảo vệ, hoàn toàn không phải lo nghĩ đến chuyện này.

Hiện giờ những nhóm lớn thổ phỉ ở Quảng Nguyên gần như đã bị Trương Lương tiêu diệt sạch sẽ vào mùa thu, những nhóm nhỏ dám mò tới đánh thương hội Kim Xuyên chỉ có đường chết.

Đường Đông Đông suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy cách này đúng là rất đáng tin cậy, bèn quay đầu nói:

“Tiểu Ngọc, báo cho Chung Linh Nhi, để cô ấy ra khỏi thành tìm kiếm vị trí thích hợp, chuyển cả thương hội lẫn tiêu cục qua luôn.”

“Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đường xưởng trưởng, thế phía Chu Trường Lâm làm sao bây giờ?”

Cuộc chiến giữa Đường Đông Đông và nhà họ Chu, đã giằng co một khoảng thời gian.

Chu Trường Lâm có thể trở thành nhà buôn vải lớn nhất ở Quảng Nguyên thì quả thật cũng có chút ít bản lĩnh, vẫn có thể kiên trì đến thời điểm hiện tại trước thế công kích mãnh liệt của Đường Đông Đông.

Nhưng cũng như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Đường Đông Đông tiếp tục truy kích, Chu Trường Lâm tuyệt đối không thể kiên trì nổi một tháng.

Đến lúc đó chẳng cần Đường Đông Đông phải ra tay, chủ nợ sẽ đày chết ông ta.

Ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện thế này. Nếu rút thương hội và tiêu cục ra khỏi thành Quảng

Nguyên thì chẳng khác nào cho Chu Trường Lâm một cơ hội hồi sức.

“Chu Trường Lâm... Tạm thời cứ tha cho ông ta đã, giờ. đang là lúc quan trọng, không nên rước thêm chuyện phiền phức, tránh việc quận trưởng bắt được thóp.”

Đường Đông Đông suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời tha cho Chu Trường Lâm.