Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1192




Bản vẽ của Kim Phi khiến cho anh ta có cảm giác như gặp được tri kỷ.

“Hiểu một chút” Kim Phi khẽ lắc đầu.

“Tiên sinh, ngài thật là quá khiêm tốn. Nếu ngài như thế này mà chỉ là hiểu một chút vậy thì ta là không hiểu cái gì rồi.” Hồng Đào Bình nói.

“Hồng công tử cảm thấy bản vẽ của ta như thế nào?” Kim

Phi hỏi.

“Tổng thể tốt hơn nhiều so với ta làm, nhưng chỗ này hơi có vấn đề.”

Hồng Đào Bình chỉ vào một thanh xà ngang trong bản vẽ nói: “Nếu chỉ dùng một thanh xà ngang ở chỗ này thì không đủ bần và dễ bị biến dạng, tốt nhất nên thêm một thanh chéo qua, vậy là hoàn hảo.”

“Nhận chỉ dạy!” Kim Phi lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra.

Thật ra sơ hở này là do y cố ý để lộ ra, rất khó thấy nhưng có thể làm ảnh hưởng đến sự ổn định của toàn bộ con thuyền.

Hồng Đào Bình vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra, chứng tỏ anh ta thật sự có bản lĩnh.

“Tiên sinh có thể vẽ ra bản vẽ này nhất định cũng biết đóng thuyền, tại sao còn đến tìm ta?” Hồng Đào Bình hỏi.

“Ta có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở xưởng đóng thuyền mãi được”

Kim Phi nói: “Hơn nữa ta chỉ là lý luận suông, tưởng tượng vẽ ra một bản vẽ thì còn được, nếu thật sự để ta dẫn người đi đóng thuyền thì cũng như ta tay không bắt nhím, không biết bắt đầu từ đâu, cho nên muốn tìm một người giúp ta quản lý xưởng đóng thuyền.”

Kim Phi không phải là khiêm tốn, mà mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, y thật sự không hiểu các bước cụ thể của đóng tàu.

Nếu dành đủ thời gian thì y cũng có thể làm được, nhưng thứ y thiếu nhất hiện tại chính là thời gian.

Hồng Đào Bình nghe vậy rõ ràng động lòng, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ánh mắt anh ta lại trở nên tối tăm.

Đang định từ chối thì nghe Kim Phi hỏi: “Không biết Hồng công tử còn thiếu người khác bao nhiêu tiền?”

“Mấy nhà cộng lại, vẫn còn mười ba nghìn lượng...” Vẻ mặt Hồng Đào Bình đau khổ trả lời.

“Nếu như ngươi trả hết số tiền này, những thương nhân giàu có kia sẽ không tới gây chuyện nữa đúng không?” Kim Phi hỏi.

“Đó là đương nhiên” Nói tới đây, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng có phản ứng: “Tiên sinh có ý gì?”

“Nếu ta cho công tử vay tiền trả nợ, công tử có đồng ý đóng thuyền cho ta không?” Kim Phi hỏi.

Thông qua mô hình thuyền và bản vẽ, cuối cùng Hồng Đào. Bình cũng thông qua kiểm tra của Kim Phi.

Tính cách cũng hợp ý của Kim Phi.

Người tài giỏi như vậy, đừng nói mười ba nghìn lượng, cho dù có tăng gấp đôi đi nữa Kim Phi cũng bằng lòng bỏ ra.

“Đương nhiên là ta đồng ý.” Mặt của Hồng Đào Bình đỏ rần vì xúc động khi nghe Kim Phi băng lòng cho anh ta vay tiền.

Người ở thời phong kiến mặc dù có hơi bảo thủ nhưng vô cùng coi trọng danh tiếng.

Dù trong nhà bị hải tặc cướp bóc, nhưng Hồng Đào Bình. cũng không có suy nghĩ quyt nợ.

Nhưng xưởng đóng thuyền trong nhà đều bị đốt, ngoại trừ bán đất và bán nơi thờ cúng tổ tiên ra anh ta căn bản không

còn cách nào khác để trả nợ.

Các gia tộc trước kia thân thiết với nhà họ Hồng, bây giờ. thấy anh ta đều tránh xa.

Đừng nói cho anh ta vay tiền trả nợ, ngay cả cửa cũng không cho anh ta vào.

Kim Phi là người đầu tiên bằng lòng cho anh ta vay tiền.

Hơn nữa vừa mở miệng đã chỉ hơn mười nghìn lượng cho anh ta trả tất cả nợ nần.

Hồng Đào Bình không kích động mới lạ. Nhưng nhớ tới điều gì đó, anh ta cúi đầu nói: “Nhiều tiền như vậy, ta...sợ rằng phải rất lâu mới trả hết cho tiên sinh, cũng có thể cả đời cũng không trả nổi...”

Trần Lão Ngũ nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, nóng lòng muốn bịt miệng anh ta lại.

Vất vả lảm mới có một người tiêu tiền như rác, băng lòng cho nhà họ Hồng mượn tiền để trả nợ, ngươi nói chuyện này làm gì?

Ai biết Kim Phi nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười.

“Hồng công tử quả nhiên là người ngay thẳng nhân nghĩa, vì những lời này của ngươi, ta xác định ngươi là bạn rồi!”

Kim Phi cười nói: “Ta mời công tử đóng tàu đương nhiên cũng phải trả lương. Như vậy đi, ta cho công tử hai lựa chọn.

Thứ nhất, công tử làm việc cho ta 5 năm, khoản tiền này sẽ được xóa bỏ, coi như tiền lương của công tử.