Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1171




Hai ngày sau, gần như tất cả các nhân viên hộ tống đều đã tập trung ở doanh trại thuỷ quân

Chiến đội áo giáp đen và 200 binh lính nữ chủ yếu diễn luyện trận giáp lá cà, các nhân viên hộ tống còn lại thì phân tán lên các thuyền chiến khác, trang bị điều chỉnh thử cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thuận tiện luyện tập phối hợp chiến thuật cơ bản nhất với lính thuỷ quân

“Kim tướng quân, ta nhớ rõ ngài có 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen, tại sao đến giờ lại chỉ còn hơn 200 người thế này?”

Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.

“Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi” Kim Phi đáp.

Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi xem là nhiệm vụ gì, nhưng mà hỏi như vậy thì hơi quá giới hạn, chỉ đành nuốt nghẹn cơn tò mò vào trong đáy lòng.

Anh ta đang định nói tiếp thì chợt thấy một nhân viên hộ tống hớt ha hớt hải chạy lại, đưa cho Kim Phi một tờ giấy.

Tờ giấy rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Lão Ưng đã vào vị trí.

Kim Phi hơi nheo mắt lại, cất tờ giấy đi, nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, đêm nay hành động luôn được không?

“Có phải là hơi nóng vội không vậy?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày nói: “Các anh em hộ tống vừa mới đến được hai ngày, chỉ sợ đến cả tín hiệu cờ chuyên dụng của thủy quân cũng vẫn chưa thuộc năm lòng, tùy tiện xuất chiến như thế này thì không được ổn thỏa cho lắm?”

“Quả thực là hơi hấp tấp, nhưng ta thật sự không có thời gian”

Kim Phi nói: “Trịnh tướng quân yên tâm, lần này quân ta tiến công là chính, thủy quân chỉ cần giúp chúng ta phong tỏa mặt biển, không để cho đám thủy tặc chạy thoát là được.”

“Kim tướng quân, ngài biết ta không có ý này...”

Trịnh Trì Viễn muốn giải thích, lại bị Kim Phi cắt ngang.

“Ta biết nỗi lo của Trịnh tướng quân, thế nhưng ta thật sự không thể đợi thêm được nữa”

Kim Phi nói: “Hôm nay lại có người truyền tin từ Tây Xuyên đến đây, Khánh đại nhân đã bị cách chức, ta cần phải mau chóng trở về.”

“Vậy được rồi, chốc nữa ra đi thông báo cho các thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng.”

Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi quyết tâm như thế, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Thật ra cũng chỉ là hơn 1000 thủy tặc mà thôi, thuyền chiến của chúng lại toàn là thuyền đánh cá, thuyền hàng cướp. được, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

Thủy quân có 5000 người, cộng thêm thuyền chiến chuyên nghiệp, muốn dẹp yên đám giặc này là chuyện dễ như bỡn.

Vừa nãy anh ta nói vậy là vì lo lắng có nhân viên hộ tống gia nhập, lại trang bị vũ khí mới, sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ chiến đấu vốn có của thuỷ quân.

Nhưng rồi lại ngẫm những chiến tích trước kia của Kim Phi, cộng với biểu hiện của nhân viên hộ tống trong hai ngày này, Trịnh Trì Viễn lại thấy yên tâm.

Người ta cũng không phải loại binh lính ảo lả không làm được gì, chắc sẽ không kéo chân sau, cùng lắm thì có thể sẽ phối hợp với thủy quân không được nhuần nhuyễn cho lắm thôi.

Vào đêm cùng ngày, từng chiếc thuyền chiến chở binh lính

thủy quân cùng nhân viên hộ tống lặng lẽ hướng ra bến tàu.

Ông trời cũng nể tình, gió Tây Bắc thổi lồng lộng, cánh buồm no căng gió, tốc độ dần dần nhanh hơn.

Thế nhưng sắc trời cứ tối đen như mực, Trịnh Trì Viễn không để đội thuyền đi quá nhanh, mãi cho đến quá nửa đêm thì mới tới rìa đảo Giải Kiềm.

Sau đó đội thuyền đều dập tắt tất cả cây đuốc, nương bóng đêm, lặng lẽ hướng bánh lái về phía đảo Giải Kiềm.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong trời đêm có mấy quả khinh khí cầu lặng yên không một tiếng động bay tới vùng trời không của đảo Giải Kiềm.

Trong rổ của quả khinh khí cầu thứ nhất, Lão Ưng xốc mành lên he hé một khe hở, dùng kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.

“Dựa theo tình báo, mấy người Lão Lương bị nhốt ở khu vực số 6, có thể đáp xuống được rồi, không cần bay cao quá.”

Lão Ưng lại túm chặt tấm mành, ý bảo nhân viên hộ tống điều chỉnh bếp lò hạ thấp độ cao của khinh khí cầu.