“Tại sao lại không thể là ta?”
Dường như cô ấy rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên của Kim Phi nên đã mỉm cười thật nhẹ, lộ ra một hàng răng trăng bóc.
“Tỷ... Hai người quen nhau sao?” So với Kim Phi, Đường Tiểu Bắc còn ngạc nhiên hơn nhiều. “Không quen sao ta lại cứu muội chứ?”
Bắc Thiên Tâm mỉm cười nhìn Đường Tiểu Bắc: “Quên nói cho muội biết, trước kia ta cũng là một tên thổ phỉ đấy."
“Tỷ, tỷ từng là thổ phỉ ư?” Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại xuất hiện ở Giang Nam?”
Trong lòng Kim Phi dâng lên một mối nghi ngờ.
Bắc Thiên Tâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Giang Nam là nhà của ngài à? Tại sao ta không thể tới chứ?”
Lúc ở đại lao Kim Phi đã biết cô ấy là một người khó chơi, có hỏi cũng không nói nên đành quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, hỏi: “Sao muội lại gặp cô ấy?”
“Là như vậy, ta và A Lan đều không biết bơi, lại gặp vùng nước chảy xiết, bọn ta ôm theo túi cứu sinh trôi dạt hơn mười dặm, khó khăn lắm mới dạt vào bờ, ai ngờ vừa lên bờ thì gặp ngay một đám thổ phỉ”
Cô ấy nói tiếp: “Bọn chúng có hơn hai mươi tên, thấy bọn ta đều là nữ nhi thì muốn bắt bọn ta đi. Nỏ của A Lan chẳng
biết đã rơi đâu mất nên không đánh lại bọn chúng.
Đúng lúc Thiên Tâm tỷ cưỡi ngựa đi ngang qua thấy vậy nên cứu bọn ta.”
Nghe xong, Kim Phi mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Bắc Thiên Tâm.
Này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ.
Trùng hợp tới mức Kim Phi chẳng dám tin.
“Tướng công, sao chàng lại quen Thiên Tâm tỷ vậy?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Là một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, cô ấy biết y rất muốn tìm một cao thủ làm hộ vệ.
Cho nên trên đường tới đây cô ấy đều giữ mối quan hệ tốt với Bắc Thiên Tâm với hi vọng rằng cô ấy có thể ở bên cạnh bảo vệ Kim Phi.
Nhưng chuyện đến nước này khiến cô ấy cảm thấy hơi mông lung.
Cô ấy rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.
Vì sao Bắc Thiên Tâm lại cố ý che giấu việc bản thân có quen biết Kim Phi?
Vì sao Kim Phi lại cảnh giác như vậy?
“Lúc Mộ Lam tìm tử tù thử nghiệm thuốc nổ cho ta, ta đã thấy tên cô ấy trong danh sách...”
Kim Phi nhỏ giọng kể những chuyện đã xảy ra giữa mình và Bắc Thiên Tâm.
“Trời ạ, như vậy cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?” Đường Tiểu Bắc nghe vậy, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Sau đó cô ấy cũng hiểu lí do tại sao Kim Phi lại đối xử với Bắc Thiên Tâm như vậy.
“Đúng vậy. Đúng là quá trùng hợp.”
Kim Phi kéo Đường Tiểu Bắc ra sau mình rồi gọi A Lan xuống xe.
Không cần chờ y dặn, Đại Lưu thấy Kim Phi làm như vậy cũng lập tức dẫn đội cận vệ chặn giữa Kim Phi và chiếc xe ngựa.
Những nhân viên hộ tống khác thấy vậy cũng rối rít giơ nỏ lên ngắm thẳng về phía xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này chỉ là xe ngựa bình thường thôi, không thể cản tên nỏ được.
Chỉ cần Kim Phi hạ lệnh, bọn họ sẽ bắn xe ngựa thành cái sàng ngay.
Bị nhiều nỏ chĩa vào như vậy, nếu là những người khác thì đã sợ vãi ra quần từ lâu.
Nhưng Bắc Thiên Tầm lại chẳng thèm để ý chút nào. Cô ấy nâng mắt nhìn đám người Đại Lưu đang đứng chặn phía trước, khẽ cười nói: “AI Đáng sợ quá.”
Kim Phi không quan tâm cô ấy chế nhạo mình, y hỏi: “Bắc Thiên Tâm, chắc hẳn cô biết thân phận của Tiểu Bắc đúng không?”
“Biết chứ. Đó là cô vợ nhỏ của ngài mà, muội ấy nói với ta suốt dọc đường đi rồi.” Bắc Thiên Tâm mỉm cười trả lời.
“Vậy tại sao cô không nói cho muội ấy biết chuyện chúng ta quen biết?” Y hỏi.
“Muội ấy có hỏi ta đâu.” Bắc Thiên Tâm nói một cách đầy Vô tội.
“Muội...Sao muội biết hai người quen nhau chứ?” Đường Tiểu Bắc chẳng biết nói sao nữa.
Trước giờ Kim Phi chưa từng tới Giang Nam, dù Đường Tiểu Bắc có thông minh cỡ nào cũng không ngờ tới việc sẽ gặp người quen của y ở đây.
“Bắc Thiên Tâm, cô phải trả lời câu hỏi trước đó của ta! Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Kim Phi lại kéo Đường Tiểu Bắc lùi thêm mấy bước về phía sau.
“Nếu ta không trả lời thì sao?” Bắc Thiên Tâm chỉ chỉ xung quanh: “Ngài sẽ hạ lệnh cho bọn họ bắn tên sao?”
“Nếu cần ta sẽ hạ lệnh.” Kim Phi nói: “Thật không dám giấu, lần này có người cố ý nhắm vào tiêu cục và thương hội
bọn ta, ta cần phải điều tra cho rõ ràng!”