“Em rể à, cuối cùng đệ cũng quay về rồi, quay về lúc nào vậy?”
Quan Trụ Tử vừa thấy Kim Phi liền kích động chào. hỏi.
Điền Tam Nha cũng ở bên cạnh kéo tay Quan Hạ Nhi, ra vẻ tỷ muội thắm đậm tình cảm.
Hai người nhiệt tình đến mức khiến Kim Phi nổi da gà. Cuộc đời mỗi người khó tránh khỏi những lúc mơ hồ như này.
Mặc dù biết rõ vì sao Quan Trụ Tử và Điền Tam Nha lại nhiệt tình như vậy, nhưng dù sao Quan Trụ Tử cũng là đại ca ruột của Quan Hạ Nhi, cũng nên nể mặt hắn.
Kim Phi cười đáp: “Mới quay về mấy ngày, hôm nay mới có thời gian cùng với Quan Hạ Nhi quay về”.
“Việc của em rể quan trọng”.
Quan Trụ Tử nắm lấy dây cương từ tay Kim Phi: “Về nhà đi, mẹ biết đệ về rồi, đang vui lắm, nói muốn tới cổng làng đón đệ nhưng ta sợ bà ấy bị ngã nên không để bà ấy đến".
“Được!”
Ở đây rất nhiều người, không phải là nơi để nói chuyện, Kim Phi gật đầu, dẫn đầu đi vào bên trong.
Mới đi được nửa đường đã thấy mẹ của Quan Hạ Nhi, Quan Lưu Thị lon ton chạy tới.
“Mẹ, mẹ chậm thôi”. Quan Hạ Nhi vội vàng chạy tới đỡ mẹ mình.
“Con rể, con về lúc nào vậy, có bị thương trên chiến trường không?”
Quan Lưu Thị lo lắng hỏi han Kim Phi.
Từ khi biết tin Kim Phi theo Khánh Hoài đi đánh trận, bà ấy không ngủ ngon hôm nào, sợ rằng Kim Phi sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Mẹ, con không sao”.
Kim Phi xoay một vòng, còn nhảy lên hai lần.
“Không sao là tốt, không sao là tốt”.
Quan Lưu Thị vỗ ngực giải thích: “Con rể, con đừng chê bà già này nói nhiều, con là thợ rèn, không cần đi nghĩa vụ quân sự. Sau này nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra chiến trường nữa, được không? Nguy hiểm lắm”.
“Sau này không đi nữa!”
Kim Phi mỉm cười đồng ý.
Tước vị đã trong tay, ở nhà ôm Quan Hạ Nhi sống qua ngày tốt đẹp biết bao, đầu có bị úng nước đâu mà chạy ra chiến trường hôi hám làm gì.
“Tốt, tốt”. Quan Lưu Thị một tay kéo Kim Phi, một tay kéo Quan Hạ Nhị, nói: “Con rể gầy rồi, mau, về nhà ta làm cơm cho hai đứa ăn".
Một nhóm người nói nói cười cười quay về nhà Quan Trụ Tử.
Một số người dân trong làng muốn đi theo để xem cuộc vui, nhưng đã bị trưởng làng đuổi đi.
Nhưng đích thân trưởng làng lại vào trong sân, còn đóng cửa lại.
Quan Hạ Nhi biết mục đích của Kim Phi khi tới đây, chỉ vào lão trưởng tộc, giới thiệu: “Tướng công, đây là trưởng tộc của bọn ta, cũng là trưởng làng”.
“Chào trưởng làng”.
Kim Phi cười, chào kiểu thư sinh với trưởng làng.
“Ôi trời, gọi trưởng làng trưởng tộc làm gì chứ, theo
vai vế thì Quan Hạ Nhi gọi ta một tiếng tam gia, cậu cũng gọi ta là tam gia là được rồi”.
Trưởng tộc xua tay nói. “Chào tam gia”.
Kim Phi nhận ra được trưởng tộc đang bày tỏ thiện ý với mình liền mỉm cười chào lại.
“Tốt lắm, tốt lắm”. Trưởng làng mỉm cười rung râu.
“Trụ Tử, con tiếp em rể và trưởng tộc, mẹ đi nấu cơm".
Quan Thị Lưu dặn dò một 'Tam Nha vào trong phòng bếp.
“Mẹ, tướng công còn có việc, bọn con không ăn cơm ở nhà đâu”. Quan Hạ Nhi cũng đi theo vào trong phòng bếp. “Lâu lắm con rể mới về một lần, làm sao có chuyện không ăn mà đã đi được, người trong làng sẽ cười nhà chúng ta mất".
Quan Thị Lưu liếc mắt nhìn Quan Hạ Nhi.
“Nhưng cũng quá sớm rồi, bây giờ mới mấy giờ mà đã làm cơm chứ?”
Quan Hạ Nhi dở khóc dở cười nói.
“Thịt thỏ khó nấu, phải hầm kỹ mới ngon”.
Quan Thị Lưu lấy một chậu nước, bắt đầu ngâm thỏ. “Mẹ, thỏ con mang cho mẹ, mẹ còn chưa ăn hết à?” Quan Hạ Nhi vừa kéo một con thỏ vừa hỏi.
Hai tháng Kim Phi đi vắng, thi thoảng Trương Lương sẽ đi săn, mang tới cho Quan Hạ Nhi không ít con mồi.
Quan Hạ Nhi nhờ người mang mấy con thỏ và mấy con gà núi về nhà cho mẹ.
“Hạ Nhi, con không biết, đồ tốt mà muội gửi về, mẹ đều giữ lại hết”.
Điền Tam Nha chỉ lên xà.
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một hàng con mồi khô treo trên đó.
“Mẹ, con gửi về là để cho mẹ ăn, mẹ cất đi làm gì?”
“Mẹ của chúng ta nói, chờ muội và em rể về rồi cùng ăn".
Điền Tam Nha chua xót nói: “Ta đang mang thai mà mẹ cũng không nỡ cho ta ăn một miếng”.
“Tỷ có tin vui rồi à?”
Quan Hạ Nhi mừng rỡ hỏi.
“...AA “Ừm”.
Điền Tam Nha đỏ mặt gật đầu.
“Vậy vừa rồi tỷ chạy nhanh vậy làm gì?”
Quan Hạ Nhi không vui đẩy chị dâu ngồi xuống ghế: “Đợi lát nữa ta sẽ nói với đại ca, sau này không để tỷ làm việc nữa”.
Quan Trụ Tử và Điền Tam Nha thành hôn mấy năm rồi nhưng mãi vẫn chưa có con.
Đến huyền phủ tìm lang y xem giúp, lang y nói cơ thể Điền Tam Nha quá yếu nên không thể thụ thai được.
Mấy năm trước Điền Tam Nha không ngừng giày vò Quan Hạ Nhi và Tiểu Nga cũng vì lý do này.
Hai tháng trở lại đây, nhờ Quan Hạ Nhi giúp đỡ, điều kiện sống của nhà họ Quan đã cải thiện nhiều lần, không những có thể ăn ba bữa cháo lúa mì mỗi ngày, mà thỉnh thoảng còn có thể ăn một hai bữa mì trắng.
Cơ thể của Điền Tam Nha được bồi dưỡng tốt, cũng theo đó mà thành công mang thai.
“Mẹ, chị dâu có tin vui là chuyện cực tốt, trước đây nhà chúng ta khổ thì thôi, nhưng bây giờ không thể bỏ. đói chị dâu được”.
Nếu như Kim Phi nghe thấy lời này của Quan Hạ Nhị, nhất định sẽ cười cô là thánh nữ”.
Nhưng những cô nương thời đại này đều như vậy, giống như chấp niệm của Quan Hạ Nhi về việc Kim Phi nạp thiếp, đối với cô, khi đó chị dâu đối xử gay gắt với mình hoàn toàn là chuyện bình thường, rất nhiều chị dâu trong ngôi làng như thế này.
Người vợ nhiều năm khi trở thành mẹ chồng cũng đều như vậy.
Rất nhiều cô nương khi làm dâu bị mẹ chồng ngược đãi mắng mỏ, đợi đến khi người đó làm mẹ chồng thì cũng sẽ thuận theo lý mà cho rằng, ngược đại con dâu chính là quyền lợi đáng có của mẹ chồng, thậm chí là nghĩa vụ.
“Hạ Nhi, muội và em rể kết hôn cũng một khoảng thời gian rồi, bụng đã có động tĩnh gì chứ?”
Điền Tam Nha hỏi. “Vẫn chưa...”, Quan Hạ Nhi đỏ mặt lắc đầu.
“Cũng đúng thôi, trước đây em rể không ở nhà một khoảng thời gian”.
Điền Tam Nha dặn dò: “Ta nói cho muội biết, bây giờ em rể quay về rồi, muội phải giữ thật chặt. Nghe nói bây giờ nhiều cô nương đang nhăm nhe em rể lắm đấy, đừng. có để người ta đi trước muội một bước”.
“Không đâu, tướng công nói tạm thời chàng không muốn nạp thiếp...”
“Đệ ấy chỉ là đang dỗ muội vui thôi, muội nghe là được rồi, đừng coi là thật”.
Điền Tam Nha nói: “Gần đây ta còn muốn tìm một cô nương thích hợp cho ca ca muội làm thiếp, chồng muội là người có bản lĩnh, nếu như không có tiểu thiếp nào, người ta sẽ đàm tiếu muội đấy”.
“Hạ Nhị, chị dâu con nói đúng, sau này con rể nhất định sẽ nạp thiếp, nhưng con không được để tiểu thiếp sinh con trước con, biết chưa?”
Quan Thị Lưu nghe thấy vậy cũng tham gia vào.
“Vâng”.
Trong phòng bếp, ba người phụ nữ đang xì xào to nhỏ, trong phòng chính, Kim Phi, Quan Trụ Tử và trưởng tộc cũng đã ngồi vào chỗ của mình.
Ba người họ vốn không thân, cũng không biết nói chuyện gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên, Kim Phi có lẽ đã đoán được mục đích ở lại của trưởng tộc.